Sáng hôm sau, vừa lúc Khuất Mộ Huyên ra ngoài thì đụng phải tiểu tử này đến đòi nợ, "Khỉ con, sao mi lại đến đây?"
Chú khỉ nhỏ đứng yên nhìn cậu chằm chằm.
Khuất Mộ Huyên đi bên trái, nó cũng theo qua bên trái, Khuất Mộ Huyên đi bên phải, nó cũng đi theo qua phải. Dù cậu đi như nào thì chú khỉ nhỏ vẫn nhất quyết chặn lại.
"Khỉ con, mi thành tinh rồi sao?" Khuất Mộ Huyên buồn cười, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm nó, "Đại sư huynh, cho mi làm sư luôn đấy, sư huynh muốn phân phó gì đây?"
Chú khỉ nhỏ mở to mắt, tựa hồ rất tức giận.
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ khỉ cái mặc kệ mi sao?"
"Éc— Éc—" Chú khỉ nhỏ nhe nanh vuốt với cậu.
"Ta đãi mi thêm một trái dừa nữa chịu không?" Khuất Mộ Huyên vuốt cằm, quyết định dùng đồ ăn an ủi chú khỉ nhỏ. Ai biết chú khỉ nhỏ như nhìn thấu được, càng trở nên tức giận hơn, xoay người quay mông lại với Khuất Mộ Huyên.
Khuất Mộ Huyên: "..." Đây có thiệt là tiểu hầu tử chứ không phải đại hầu gia không vậy?
Cậu định đi lấy thêm một trái dừa đến dỗ chú khỉ này, nhưng nó đã trực tiếp vung tay lên cản đường cậu.
Lúc cậu đang bế tắc thì La Chấn gọi mọi người đi ăn chạy đến "Oa" một tiếng: "Khỉ con, mi lại tới rồi? Lần trước ngươi đột nhiên biến mất không lời từ biệt nha."
Nhìn thấy La Chấn, Khuất Mộ Huyên thở phào nhẹ nhõm, cậu nhớ rằng chú khỉ nhỏ rất thích La Chấn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-em-dang-theo-duoi-anh/2934851/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.