“Có cần mang theo nữ đồng đội không?” Vĩnh Hải liếc nhìn cửa phòng cấp cứu, ánh mắt lãnh đạm.
Bảo Quốc bối rối gật đầu: “Cần! Anh có muốn gọi cho cô Trâm Anh không?”
“Liên lạc với Trâm Anh, để cô ta chuẩn bị, lát nữa tôi sẽ đến đón cô ấy.” Sau khi ra lệnh cho Bảo Quốc, Vĩnh Hải lại nhìn ông Dương.
“Khi Quỳnh Anh tỉnh lại, ông nói với cô ấy rằng nếu muốn Việt Anh trở về một cách an toàn thì phải chăm sóc bản thân thật tốt, hoàn toàn khỏe mạnh rồi hãy đến tìm tôi.”
Nói xong anh đứng dậy bỏ đi mà không thèm nhìn lại.
“Tên khốn kiếp này!” Ông Dương rất tức giận. Thấy anh bỏ đi, ông Dương ngồi xuống gần cửa phòng cấp cứu.
Lúc này, sức khỏe của cô chủ quan trọng hơn.
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ Giang cầm ống nghe và nói: “Tân số nhịp tim bình thường, tần số huyết áp bình thường, và tất cả đều đã ổn.”
Khi Quỳnh Anh tỉnh dậy, cô nhận thấy có người đang ở bên cạnh giường, có vẻ như đang kiểm tra gì đó.
“Không sao, không sao rồi.” Ông Dương cuối cùng cũng an tâm, nhẹ nhõm khi thấy cô tỉnh dậy.
“Chú Dương?” Quỳnh Anh mở mắt ra, cô vẫn chưa nhìn rõ xung quanh.
Giọng ông Dương mừng rỡ: “Cô chủ, cô tỉnh rồi, suýt chút nữa làm tôi sợ chết khϊế͙p͙.”
Quỳnh Anh chỉ nhớ rằng cô đã làm tổn thương vết mổ trong văn phòng của Vĩnh Hải và sau đó ngất đi.
“Thực xin lỗi, chú Dương, lần sau cháu sẽ không làm như vậy.” Quỳnh Anh biết mình sai, vui vẻ thừa nhận sai lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-em-chay-thoat-duoc-sao/1682474/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.