Đó là gương mặt của Quỳnh Anh 4 năm về trước. Nhìn nét mặt tươi cười như của cô, ánh mắt Vĩnh Hải càng lúc trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, anh nói: “Trở về biệt thự.” Chiếc xe phóng nhanh trong mưa gió, không bao lâu đã trở về biệt thự. Vĩnh Hải bước vào phòng khách và thấy Trâm Anh vẫn chưa rời đi, sắc mặt anh đột nhiên trở nên u ám. “Anh Hoàng, đuổi cô ta ra ngoài.” Vĩnh Hải gắn giọng ra lệnh. “Gì thế? Anh…” Trâm Anh mở to mắt muốn nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt Vĩnh Hải lạnh lùng liếc qua. “Cút đi!” Vĩnh Hải lại gắt lên. Thấy anh thực sự khó chịu, Trâm Anh không dám nói gì, cắn môi nhìn quản lý Hoàng đang ra hiệu tiền khách. Lúc này cô ta mới bước đi với vẻ mặt bất mãn. “Thay tất cả các giường trong phòng, kể cả thảm, bằng những cái mới.” Vĩnh Hải lại ra lệnh rồi bước lên phòng làm việc và bật máy tính lên để nhận email từ Bảo Quốc. Khi lướt qua từng trang, ánh mắt anh càng lúc càng u tối và sắc lạnh hơn. “Alo, anh Hải!” Bảo Quốc trả lời điện thoại nhanh chóng, như thể anh ta đã sẵn chờ cuộc gọi từ Vĩnh Hải. “Thông tin đó có đúng sự thật không?” Vĩnh Hải hỏi, giọng có chút thất thần, và Bảo Quốc không thể đoán được cảm xúc trong đó.
Nhưng chính vì Vĩnh Hải biểu cảm như vậy đã khiến Bảo Quốc phải thận trọng và nể phục hơn. “Vâng, anh Hải, thông tin là sự thật, tôi đã xác minh chính xác cô Quỳnh Anh thực sự đã nghỉ việc ở nước ngoài và trở về nước vì bệnh tim.” “Tôi hiểu rồi.” Vĩnh Hải đáp ngắn gọn rồi cúp máy. Sau một hồi suy nghĩ, Vĩnh Hải đột nhiên đưa tay hất mạnh mọi thứ trêи bàn xuống đất, trong mắt tràn đầy phẫn nộ không thể kìm nén, khóe mắt nứt ra rồi gầm lên: “Ông Trời kêu ngươi tôi như vậy có vui không?” Vì bệnh tim, cô không muốn làm anh đau nên chủ động nói chia tay với anh. Cô bán mình để cứu bố và tập đoàn. Tất cả đều là lừa đảo! Tất cả chỉ là những lời bào chữa! Vĩnh Hải vẫn còn chưa tin vào sự thật. Sự trả thù của anh chỉ vừa mới bắt đầu! Đôi mắt lạnh lùng và vô cùng kinh ngạc của Vĩnh Hải khiến người ta có cảm giác toàn thân ớn lạnh. “Cô chủ, cô tỉnh rồi sao?” Quỳnh Anh mở mắt ra và bắt gặp nụ cười bất ngờ của chú Dương. “Chú Dương, chuyện gì … phụt …” Quỳnh Anh hơi nhúc nhích, cơn đau nhói từ lồng ngực khiến cô hít vào một hơi, mồ hôi lạnh ứa ra.
Ông Dương tái mặt vì sợ hãi, vội vàng đưa tay ngăn cản động tác của cô chủ: “Cô chủ, đừng nhúc nhích, cô vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, không thể cử động được.” “Phẫu thuật?” Kiều An sững sờ. “Phẫu thuật gì?” “Phẫu thuật thay tim.” Ông Dương đáp. Thay tim sao? Quỳnh Anh bất giác đưa tay chạm vào lồng ngực, có thể cảm nhận rõ ràng trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực, cho thấy đó là một trái tim rất khỏe mạnh. Điều này có nghĩa là cô có thể sống. Tuy nhiên, Quỳnh Anh chưa vội vui mừng. Bác sĩ Giang từng nói rằng trái tim của cô có cuống mỏng hơn người thường, gần như không thể tìm được một trái tim phù hợp với cô bởi xác suất chỉ là một phần mười triệu. Đây là lý do tại sao cô đã không có ý định thay tim cho mình trong bốn năm qua. Nhưng hiện tại cô lại đã trải qua ca phẫu thuật thay tim mà không biết, trái tim này từ đâu ra? Nghĩ đến đây, Quỳnh Anh trong lòng cảm thấy lo lắng vô cùng, cô nắm lấy tay áo ông Dương, nén lại cơn đau nhói lồng ngực hỏi: “Chủ Dương, nói thật cho cháu biết, ai sở hữu trái tim này?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]