Cô nghiêng đầu nhìn lên trêи tầng, cô thấy người vợ kế của bố mình, Lê Diệu Ngọc, đang dẫn cô con gái Trâm Anh đi xuống.
Quỳnh Anh vô thức nhíu mày: “Dì Ngọc, có chuyện gì thế?”
“Cứu tinh của nhà ta đã trở lại, đương nhiên dì phải ra chào hỏi rồi.” Bà Ngọc nói, nhưng đột nhiên như nghĩ ra điều gì, bà ta bỗng bật cười.
“À đúng rồi, Quỳnh Anh, con định làm gì của người ta? Vợ à? Tiếc là nó không phải là một cuộc hôn nhân, đó chỉ là một cuộc mua bán.”
“Bà nói gì?” Việt Anh gắn giọng, nằm chặt tay chuẩn bị xông lên ăn thua với bà Ngọc, nhưng Quỳnh Anh đã ngăn lại.
“Dì Ngọc.” Quỳnh Anh lạnh lùng nhìn hai mẹ con bà Ngọc, nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi làm gì, liên quan gì đến di?”
Nếu không phải vì bà Ngọc liên tiếp khiêu khích, mẹ cô đã không tự sát.
“Ai nói không liên quan?” Bà Ngọc khóe miệng càng thêm tự đắc, một tay nằm lấy tay Trâm Anh.
“Vừa rồi nhà họ Trần vừa phái người đến nói Vĩnh Hải muốn lấy Trâm Anh nhà chúng ta.”
Quỳnh Anh nghe xong như sét đánh ngang tai, cô thốt lên: “Không thể nào!” “Ai nói không thể?” Bà Ngọc vẫn nói
giọng chế nhạo.
“Ngày đính hôn đã định, có thể nói là chuyện bịa đặt được sao?”
Quỳnh Anh khẽ run lên. Vĩnh Hải muốn lấy em cùng cha khác mẹ của cô sao?
“Chị Quỳnh Anh?” Việt Anh lo lắng nhìn chị gái,
Gương mặt Quỳnh Anh tái nhợt
“Quỳnh Anh, con đừng buồn. Nhân tiện, tiền đã lấy được chưa?” Vẫn là sự khiêu khích của bà Ngọc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghi-em-chay-thoat-duoc-sao/1682454/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.