“Em đều biết cả rồi, anh……lúc trước luôn nói em ngốc,”Lâm Vi Hạ nức nở nói, khóc đến mức nghẹt mũi không thể thở được, “Anh mới là đồ ngốc!”
Lâm Vi Hạ tiến lên phía trước, đứng sau lưng Ban Thịnh, vừa đến gần, đã ngửi thấy hơi thở sạch sẽ trên người cậu mà cô quá mức quen thuộc, cô không dám khóc thành tiếng, ngấm ngầm chịu đựng, nước mắt ào ào chảy ra, vừa đau lòng lại hối hận.
Tại sao cô không thể phát hiện sớm hơn.
Ban Thịnh đặt tay trên đường may quần, ngón tay thon dài cuộn tròn động đậy, xoay người lại, dáng người cao lớn phủ xuống, vươn tay lên lau nước mắt cho cô, giọng nói khàn khàn :
“Anh chính là không muốn nhìn thấy em như vậy, mới không dám đem mọi chuyện kể cho em.”
Lâm Vi Hạ khóc đến mức thở không ra hơi, tầm nhìn là một mảng mơ hồ, còn nấc cụt một cái, mắt, mũi đều đỏ ửng, ồm ồm nói :
“Anh đừng đuổi em đi.”
Ban Thịnh đang muốn nói điều gì, cửa bị đẩy ra, y tá đẩy xe thuốc đi vào, bắt đầu khéo léo lấy máu, nói :
“Người nhà của bệnh nhân ra đây một lát.”
Y tá đi lên yêu cầu Ban Thịnh quay trở về giường, Lâm Vi Hạ đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa, tay đặt trên nắm cửa, qua một khe hở, cô nhìn thấy rõ Ban Thịnh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch tinh thần mệt mỏi lại gần như tê liệt, mũi kim lấy máu đâm vào mạch máu màu xanh nhạt của cậu, dòng máu chảy vào ống xi phanh.
Trái tim co rút, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghe-thay-duoc/461598/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.