Thi Ly rõ ràng đã nhìn thấy hình xăm của cậu một lần, nhưng nhìn thêm lần nữa vẫn cảm thấy rất đẹp. Ngay khi mọi người nhìn không chớp mắt con bướm đuôi én được xăm trên người cậu, sôi nổi ngắm nghía cảm thán nó thật đẹp, Ban Thịnh không chút lưu tình trực tiếp kéo khóa áo khoác lên đến cổ họng. Một mảng đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy. "Gia là khỉ của các người?" Ban Thịnh nhướng mày, hỏi. Đám người bị chọc trực tiếp cười haha, chỉ có một mình Thi Ly ở trong tiếng cười mở miệng, cô ta nhìn Ban Thịnh, đôi mắt hiện lên sự thẳng thắn và ái mộ, dùng ngữ khí trêu chọc nói : "Woa, hình xăm bươm bướm này thật đẹp, tôi có thể xăm một cái không?" Hàm ý sâu xa —— Tôi có thể xăm giống cậu không, hình xăm đôi. Ban Thịnh uống một hớp rượu, yết hầu của cậu nhô ra trượt lên trượt xuống, ánh đèn xoay chuyển trên người cậu, khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhìn không rõ biểu tình gì.
"Cậu không thích hợp." Ban Thịnh nói. Thi Ly có chút nản lòng, khi cô ta đang định nói thêm điều gì nữa, cửa phòng bao đột nhiên bị mở ra, một cô gái mặc mặc chiếc áo len đen bó sát, thân dưới mặc chiếc váy đuôi xòe bước vào. Cách ăn mặc này có chút kỳ lạ, nhưng mặc trên người cô gái này lại hết sức phù hợp, đúng chuẩn khí chất của bạch phú mỹ. Đối phương vừa quay đầu, Lâm Vi Hạ lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của cô ta, thế mà lại là Lý Sanh Nhiên. Quả nhiên, Lý Sanh Nhiên cũng nhìn thấy cô. So với thời cao trung động một tí là bày ra dáng vẻ đại tiểu thư tức giận, cô ta bây giờ ngược lại đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhìn thấy Lâm Vi Hạ cũng không tức giận cũng không trợn mắt trắng, mà là lựa chọn coi thường. Lý Sanh Nhiên vừa bước vào, có thể nói hiện trường trở nên sôi nổi, khuấy động bầu không khí. Đám bạn bè ở những cuộc vui này của Ban Thịnh dường như đều quen biết cô ta, ồn ào nói :
"Đại tiểu thư, sao bây giờ cậu mới tới." "Vany, cậu đến rồi." "Anh trai của cậu hôm nay bị chuốc rượu không ít, hôm nay cậu đến là giúp anh ấy phải không." Có người ngồi trên sofa nhường ra một chỗ cho Lý Sanh Nhiên, cô ta dang tay ra, nhún vai : "Các cậu tùy ý, mặc dù anh ấy là anh trai tôi, nhưng tôi giúp lý chứ không giúp người thân." Câu nói này làm mọi người ở phòng bao cười lớn, bởi vì có sự gia nhập của Lý Sanh Nhiên, thêm một ly rượu, trò chơi tiếp tục. Trong quá trình trò chơi diễn ra, Lâm Vi Hạ có chút thất thần, cô đang nghĩ hình xăm con bướm của Ban Thịnh có ý nghĩa gì, hay là đơn thuần nói cảm thấy đẹp nên xăm. Lâm Vi Hạ không có lập trường để hỏi. Cô đang phát ngốc, đám đông lại bùng lên tràng cười lớn, có người cười đến mức ngã thẳng người ra phía sau, Khâu Minh Hoa có chút cạn lời :
"Ban gia, chỗ ngồi của anh có vấn đề về phong thủy hả, cũng quá xui xẻo rồi đó, có muốn đổi chỗ không." Lâm Vi Hạ nhìn qua, mới phát hiện Ban Thịnh chơi trò 789 lại thua nữa. "Đặt câu hỏi đi." Ban Thịnh mở miệng. "Khụ khụ, câu hỏi đến rồi, hình xăm con bướm của cậu, có phải là hình xăm của một người quan trọng nào đó không?" Câu hỏi được đặt ra, trừ Lý Sanh Nhiên, người ở phòng bao đều tò mò Ban Thịnh sẽ đưa ra câu trả lời thế nào, trái tim của Thi Ly cũng không ngừng thấp thỏm, cô ta cũng đang đợi. Cô ta sẽ không còn chưa theo đuổi được Ban Thịnh, mà đã thua rồi chứ. Thi Ly nghĩ trong lòng. Lâm Vi Hạ cầm ly nước đá trên bàn lên, uống một ngụm, viên đá không cẩn thận chui vào miệng, cô chậm rãi nhai, nhưng rõ ràng là đang ở trong trạng thái thất thần, tùy tiện nhai vụn viên đá rồi nuốt xuống. Viên đá hình thoi mắc kẹt trong cổ họng, lạnh ngắt, có chút khó chịu, giống như có thứ gì bị mắc kẹt. Tối nay Ban Thịnh uống hơi nhiều, cả người cậu dựa vào ghế sofa, ngã đầu ra phía sau, khóe mắt ửng đỏ, cả người lộ ra một loại trạng thái dày vò lại thờ ơ. Hơi thở trên người cậu u ám. Lâm Vi Hạ nhìn cậu, Ban Thịnh nhếch miệng, vươn tay cầm ly rượu ở trên bàn, ngửa đầu uống cạn một hơi. Cậu lựa chọn uống rượu. Không trả lời câu hỏi này. Cả đám người bỏ qua cho Ban Thịnh, cậu dường như uống nhiều rồi, trạng thái không được tốt lắm, rút lui khỏi trò chơi, cả người làm ổ trên sofa, cầm điện thoại chơi game của mình. Lâm Vi Hạ còn đang ở trong trò chơi, người phát ngốc rất dễ bị nhận hình phạt, chưa được bao lâu thì cô lắc đến con số 9, mọi người nhìn cô, Khâu Minh Hoa cười hihi : "Uống rượu hay là thật lòng đại mạo hiểm?" "Lời thật lòng." Lâm Vi Hạ. Không đợi người khác đưa ra câu hỏi, Lâm Vi Hạ trực tiếp nhanh chóng rút thẻ bài lời thật lòng trong tay của Khâu Minh Hoa, so với việc bị người khác đặt câu hỏi, như thế này càng an toàn hơn một chút. Lâm Vi Hạ mở thẻ bài ra, đám đông nhìn cô, bên trên viết —— Việc dũng cảm nhất bạn từng làm là gì? Lý Sanh Nhiên nheo mắt, không biết nhớ đến điều gì, cúi đầu nhặt cọng tóc dính trên váy len, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt. "Sau khi thi đại học xong, đi xỏ khuyên một mình thì có được tính không?" Giọng nói của Lâm Vi Hạ không lớn cũng không nhỏ, nhưng có thể khiến từng người có mặt trong phòng bao trở nên yên tĩnh. Ban Thịnh vùi cả người vào trong ghế sofa, cậu đang chơi game trên điện thoại, đầu ngón tay của cậu nhanh chóng lướt trên màn hình, động tác dừng lại, một dấu vết u ám và tức giận nghỉ ngơi giữa lông mày của cậu. Cậu không nói chuyện, điện thoại cầm trong tay không ngừng truyền ra âm thanh game over. "Tính chứ, làm sao không tính được!" Một nam sinh đột ngột vỗ đùi. "Ngầu thật đấy, tôi cũng từng nghĩ qua, nhưng bị người khác khuyên từ bỏ rồi, nghĩ thôi cũng thấy đau." Có nữ sinh nói. "Sau khi thi đại học, vậy không phải là vừa thành niên hả, thật sự là rất dũng cảm." Có người còn hỏi : "Đau không vậy." Trong khi bọn họ đang bàn tán, Lâm Vi Hạ cảm thấy có một ánh mắt đen tối luôn rơi trên người cô, ghim chặt cô trên chỗ ngồi không có cách nào chuyển động, cũng không thể ẩn mình trốn tránh. Cái người ngồi ở đối diện dường như luôn dò xét cô, dò xét xem lời cô nói là thật hay là giả. Đôi mắt đó chứa đầy sự oán hận, hận không thể khiến cô trở thành tro bụi. Khâu Minh Hoa vào lúc này không biết là đọc hiểu được ánh mắt của anh trai cậu ta, hay là bản thân phỏng đoán ra được, vừa muốn nói chuyện. Thi Ly nghi ngờ xen ngang : "Xỏ khuyên này của cậu không phải là xỏ khuyên đôi đúng không?" Ánh mắt của đám đông trở nên ái muội, nhìn về phía Lâm Vi Hạ, tựa hồ muốn nghe câu chuyện này ngay lập tức, chỉ có Lý Sanh Nhiên, sắc mặt của cô ta trông có vẻ không được vui cho lắm. Lâm Vi Hạ kéo khóe môi, là xỏ khuyên đôi phải không ? Không phải, lúc nãy khi Ban Thịnh kéo khóa áo khoác xuống, để lộ hình xăm, bên cạnh xương đòn không có xỏ khuyên. "Đến lượt tiếp theo rồi." Lâm Vi Hạ gặp may nói. Trò chơi lại được tiếp tục, Lâm Vi Hạ đánh thức 12 ngàn phần tinh thần, phòng thủ nghiêm ngặt, bọn họ tự nhiên cũng không tìm được cơ hội hỏi chuyện. Chỉ là trong lúc nghỉ giải lao, cô gái lúc nãy khen cô rất ngầu, nhỏ tiếng hỏi : "Tôi có thể xem khuyên của cậu không? Bởi vì tôi cũng rất muốn xỏ, nhưng sợ đau." Lâm Vi Hạ nhìn cô gái, ánh mắt của đối phương hiện lên sự khẩn cầu, do dự một chút : "Có thể." Hôm nay Lâm Vi Hạ mặc chiếc áo len cổ thấp màu trắng, kết hợp với chiếc váy dài hình lá phong. Cô dùng lực nắm lấy cổ áo kéo nó thấp xuống, cô gái cũng tụm lại xem. Ánh đèn đỏ khiến cho bầu không khí trong phòng bao trở nên mơ màng và ái muội, hai cô gái dựa sát vào nhau, lại bíu vào quần áo của nhau, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của người khác. Cô gái nhanh chóng phát hiện, chắn trước mặt Lâm Vi Hạ, nói : "Cút, chơi trò chơi của các cậu đi, xỏ khuyên của mỹ nữ không được xem." "Được được được, không xem." Vài nam sinh rụt cổ về. Chiếc áo len trắng được kéo xuống, để lộ hai xương quai xanh giống như âm tiết lồng vào khuôn ngực trắng nõn như ngọc. Ở phía dưới của xương quai xanh bên trái, ba chiếc đinh bạc được xỏ theo thứ tự, rất đẹp, nối với nhau như hình trăng lưỡi liềm. "Woa, đẹp thật, đau không vậy?" Cô gái nhìn chằm chằm khuyên của cô. Lâm Vi Hạ lắc đầu, ngữ khí bình thường : "Cũng được." "Thật không? Cậu đừng lừa người khác." Khi Lâm Vi Hạ còn đang muốn nói gì đó, thoáng thấy bóng dáng cao lớn ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, cậu cầm marlboro và chiếc bật lửa trên bàn đi thẳng ra ngoài. Lớp vải ống quần vô tình chạm vào đầu gối của cô, Ban Thịnh không thèm nhìn cô lấy một cái, trên người mang theo sự lạnh lùng không thể đến gần, đi ra ngoài. Người sau khi rời đi, Lâm Vi Hạ thu ánh mắt lại, nữ sinh ở bên cạnh còn đang đợi câu trả lời của cô. Cô nhẹ nhàng nói : "Quả thực rất đau." Năm phút sau, điện thoại ở trong túi của Lâm Vi Hạ rung lên, cô lấy ra xem, là tin nhắn của Ban Thịnh gửi đến, lời nói của cậu khá ngắn gọn, ngữ khí cũng lạnh nhạt : 【Ra đây một lát.】 Lâm Vi Hạ tắt màn hình điện thoại, đi theo ra ngoài. Rời xa sự ồn ào và ngột ngạt của quán bar, đầu óc của con người thoải mái hơn rất nhiều. Đẩy cửa quán bar ra, một cơn gió ẩm ướt thổi qua, trời đổ cơn mưa giông vào mùa đông. Không ngừng có người lạ đi vào quán bar, Lâm Vi Hạ nghiêng người đút hai tay vào túi áo khoác, ánh mắt quét qua bên phải theo thói quen, phát hiện một bóng đen ở cuối hành lang cách đó không xa. Cô đi qua, Ban Thịnh đứng ở đó, cả người cậu dựa vào tường, hơi khom người, một chân dài gác trên tường, cúi đầu hút thuốc. Ngón tay kẹp điếu thuốc bị lạnh đến mức phát đỏ, mưa vẫn không ngừng rơi, hạt mưa cứ táp vào cánh tay của cậu, áo khoác gió màu đen dính đầy những hạt mưa vụn vặt. Giống như mạng nhện. Cả người cậu hiện lên luồng khí lạnh lẽo, hơi thở u ám khắp cả người. Lâm Vi Hạ thấy cậu hút thuốc dữ dội như vậy, muốn mở miệng khuyên cậu hút thuốc ít lại, nhưng làm vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chế nhạo của cậu. Lời đến bên miệng, cánh môi động đậy, biến thành : "Tìm tôi có việc gì?" Động tác hút thuốc của Ban Thịnh dừng lại, ném tàn thuốc đang cháy đỏ trong tay, nửa đầu lọc theo hình vòng cung parabol rơi vào thùng rác trong mưa. Cô men theo ánh mắt của Ban Thịnh nhìn qua, người còn chưa phản ứng lại, một lòng bàn tay lạnh lẽo đặt trên cổ cô, cả người bị kéo mạnh, người bị đè vào tường một lần nữa. Lòng bàn tay rộng lớn của Ban Thịnh di chuyển từ trên cổ qua, hổ khẩu dùng lực dán chặt vào cằm cô, sức lực dần dần siết chặt. Nhìn từ góc độ bên cạnh, giống như cậu đang bóp nghẹt cổ cô. Nhưng thực ra không phải. Lâm Vi Hạ bị cậu đè xuống, cằm cũng bị kìm hãm, đầu bị ép về phía sau, cả người không thể động đậy, một đôi mắt sáng ngời yên tĩnh nhìn vào đôi mắt của cậu. Khuôn mặt của Ban Thịnh hiện lên sự tức giận, cậu căm hận nhìn chằm chằm cô gái ở trước mặt, khóe mắt phát đỏ, dường như đang đè nén điều gì đó. Trong chốc lát Lâm Vi Hạ dấy lên một sự nghi ngờ, Ban Thịnh rất muốn bóp chết cô. Ban Thịnh nhìn cô cười khẩy một tiếng : "Cậu lại thế rồi." "Đến thăm dò cậu ở chỗ tôi còn mấy phần thật lòng?" Ban Thịnh nhìn cô nói từng chữ một. Ban Thịnh nhìn cô chậm rãi lên tiếng, giọng điệu mang theo sự giễu cợt : "Lâm Vi Hạ cậu biết cậu giỏi nhất là cái gì không? Diễn trò." Lâm Vi Hạ như thế nào mà cậu chưa hiểu biết qua, mặt không biến sắc mà nói dối, giả vờ đáng thương khiến cậu đau lòng, giữ lấy hai phần ba lòng thành, cảm động thì ném cho cậu một ít tình cảm, dựa vào việc cậu chiều chuộng cô vô điều kiện, đặt ra lời hứa một cách dễ dàng, sau đó lại tự tay phá hủy nó. Đôi mắt Lâm Vi Hạ bỗng trở nên ẩm ướt, không ngừng đảo mắt để nước mắt không chảy ra, cô nhìn chằm chằm vào màn mưa dày đặc cách đó không xa. Sau khi thi đại học xong, Lâm Vi Hạ đi vào con hẻm chật hẹp để tránh cái nắng gay gắt, một mình đi đến tiệm xỏ khuyên. Khi cô mở rèm đi vào, chị chủ vừa mới tiếp khách xong, cách một cánh cửa bị che khuất một nửa, Lâm Vi Hạ nhìn thấy một vị khách vừa xỏ khuyên xong đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Trong giây lát Lâm Vi Hạ muốn từ bỏ. Chị chủ nhìn thấy sự do dự dưới đáy mắt của cô, hỏi : "Tiểu cô nương bao nhiêu tuổi rồi, còn nhỏ như vậy mà đến xỏ khuyên à." "Đủ 18 tuổi rồi." Lâm Vi Hạ sợ chị chủ không chịu xỏ khuyên cho cô, đặc biệt cầm chứng minh thư ra. Chị chủ nhận lấy chứng minh thư xem một cái, nhướng lông mày : "Vừa tròn 18 tuổi chưa lâu, vẫn là còn nhỏ." Lâm Vi Hạ không tiếp lời, đứng ở đó, đôi mắt hiện lên sự yên tĩnh. Chị chủ vừa nhìn liền biết tính cách của cô nương này khá bướng bỉnh, nhún vai, đáp : "Em đi theo chị vào đây." Chị chủ dẫn Lâm Vi Hạ vào phòng xỏ khuyên, Lâm Vi Hạ nghe theo lời chị chủ nằm lên trên, chị chủ chuẩn bị các dụng cụ xỏ khuyên, khi dùng nhíp gắp bông gòn để sát trùng chỗ xương quai xanh, một cảm giác mát lạnh truyền đến. "Thả lỏng đi, chẹp, đừng căng thẳng......này——" Chị chủ thở dài. Chị chủ nhìn phản ứng của cô gái trước mặt, vừa nhìn liền biết Lâm Vi Hạ có cơ địa nhạy cảm, thậm chí cảm giác đau đớn khi bị tiêm thuốc thông thường còn mạnh hơn người thường, loại thể chất này mà xỏ khuyên thì xem như bị tổn thất. Chị chủ liếc nhìn vị khách này, làn da trên xương quai xanh của cô trắng nõn, không có chút khuyết điểm, chị chủ bảo Lâm Vi Hạ ngồi dậy. Lâm Vi Hạ không hiểu ý của chị chủ, ngồi dậy dựa lưng vào tường yên tĩnh nhìn bà ấy. Chị chủ nói : "Em gái, em bằng tuổi em gái của chị, chị mới nói nhiều một câu, cái xỏ khuyên này không có thuốc gây tê, dùng máy bấm lỗ xuyên qua, khuyên sắt chôn vào trong da thịt, thời gian hồi phục phải mất ba tháng. Nếu như em thực sự còn chưa chuẩn bị tốt thì hôm khác lại đến, tìm một người đến cùng em, hoặc suy nghĩ lại cho kỹ đi." Giọng nói của chị chủ rất dịu dàng, là thật lòng lo lắng cho cô, sắc mặt của Lâm Vi Hạ ban đầu vẫn rất bình tĩnh, nghe thấy câu cuối cùng đột nhiên không kìm được, hai tay ôm lấy đầu gối không ngừng rơi nước mắt, cô khóc đến mức mắt đỏ hoe, cả người không thể hô hấp được, giọng nói ngắt quãng : "Không có......không có ai đi cùng em." "Em không thể......không thể đến một lời hứa cũng không thực hiện được." Cô đã có lỗi với cậu nhiều lắm rồi. Cuối cùng chị chủ vẫn xỏ cho cô, từ lúc kim châm vào bên trong, đến lúc khuyên sắc chôn sâu vào da thịt, nhưng cô một tiếng cũng không phản kháng, ráng nhịn chống lại cơn đau. Mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng mưa đổ xuống mặt đất phát ra âm thanh kéo suy nghĩ của Lâm Vi Hạ trở về, cô nhìn chàng trai ở trước mặt. "Nếu như cậu quan tâm chuyện tôi đổi chuyên ngành, là ba tôi bắt thay đổi, ông ấy đã chuyển sang lĩnh vực thiết bị y tế." Ban Thịnh buông bàn tay đang nắm chặt cằm của cô, chậm rãi lên tiếng. Thái độ của Ban Thịnh rất rõ ràng, đáp án cô muốn cậu đã cho, có thể dừng lại được rồi. Lâm Vi Hạ biết bản thân có nói điều gì thì cũng giống như đang thanh minh, nói ra lời này cũng rất bất lực, nhỏ giọng nói : "Tôi chính là không muốn nói dối nữa." Vẻ mặt của Ban Thịnh sững sờ trong chốc lát, lông mi đen láy như mưa bão, cảm xúc dày đặc lại khiến người khác không hiểu được. Đúng lúc này, một giọng nữ truyền đến cách đó không xa : "Anh, anh xong chưa?" Lâm Vi Hạ nhìn qua, Lý Sanh Nhiên đứng cách đó không xa, trong tay cầm chiếc dù, chiếc váy tôn lên dáng người cao ráo của cô ta, biểu tình của cô ta bình tĩnh, dường như chắc chắn được Ban Thịnh sẽ đi qua đó. Ban Thịnh thu lại ánh mắt trên người cô, đi qua, cậu nhận lấy cây dù trong tay của Lý Sanh Nhiên, hơi cúi xuống để mở nó ra, bờ vai rộng rãi của cậu bị cơn mưa tạt vào làm ướt một mảng, sau đó hai người họ kề vai bước đi trong mưa. Biến mất khỏi tầm nhìn của Lâm Vi Hạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]