Kể từ sau sự việc lần trước, Phương Gia Bội chủ động mời Lâm Vi Hạ thứ sáu tuần này sau khi tan học đến nhà cô ấy chơi, Lâm Vi Hạ cũng không nghĩ tới.
“Tôi có nuôi một con mèo, cậu có muốn… … đến nhà tôi chơi không?” Ánh mắt của Phương Gia Bội có chút thấp thỏm, quay đầu nhìn ngón chân của mình.
Lâm Vi Hạ nhướng mi mắt nhìn cô ấy, gật đầu: “Được thôi.”
Thứ sáu, Lâm Vi Hạ đang ngồi trước bàn làm bài tập, đột nhiên, một cảm giác lạnh lẽo chạm vào má cô, một cái bóng có xương cổ tay rõ ràng hằn xuống quyển vở caro màu xanh lá.
Lâm Vi Hạ cầm bút, Ban Thịnh một tay đút túi quần, tay kia cầm ly nước chanh muối lạnh đặt lên mặt cô, hỏi cô: “Tan học đến nhà tôi không?”
“Một lát nữa tôi đến nhà bạn học rồi.” Lâm Vi Hạ nhận lấy đồ uống lạnh, cắm ống hút vào uống một ngụm.
Ban Thịnh gật đầu, giọng nói dừng lại: “Có cần tôi đến đón cậu không?”
Lâm Vi Hạ cười ra tiếng: “Không cần, tôi lại không phải đứa trẻ ba tuổi.”
Sau khi tan học, Lâm Vi Hạ xách chiếc cặp màu đen cùng Phương Gia Bội đứng trước trạm xe buýt đợi xe, không lâu sau hai người lên xe.
Xe đi một quãng đường thì dừng lại, cuối cùng cũng đến trạm xe buýt gần nhà Phương Gia Bội.
Nhà của Phương Gia Bội nằm trong một con hẻm ngoài nội thành, là một căn nhà tự xây có niên đại nhất định.
Trong con hẻm đông người qua lại, liên tục có xe giao hàng chạy qua, phát ra âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghe-thay-duoc/461572/chuong-57.html