Yết hầu của Ban Thịnh chuyển động, lúc đang định mở miệng, một tiếng “bíp” âm thanh điện thoại bị cắt đứt từ đầu dây bên kia, cậu nhìn màn hình bị dập tắt lặng lẽ cau mày.
Cậu lấy điếu thuốc từ trong túi ra ngậm vào miệng, đang tìm bật lửa khắp xung quanh, đột nhiên, một ngọn lửa màu đỏ cam được truyền qua, ngón tay cầm bật lửa màu bạc được sơn màu đỏ hồng.
Là chị Kỷ không chết tâm đuổi theo ra ngoài.
Môi của Ban Thịnh ngậm điếu thuốc, nhướng mi mắt liếc nhìn chị Kỷ, ánh mắt đó, giống như một lưỡi dao, mang theo một áp lực vô hình, chị Kỷ lúng túng cười một cái, thu bật lửa về.
Lúc chị Kỷ quay về, nhớ đến ánh mắt của cậu lúc nãy liền biết mình không có cơ hội, càng nhịn không được mà đánh giá thấp bản thân, đêm nay thật sự điên rồ.
Ban Thịnh đang định châm thuốc, màn hình điện thoại lại sáng lên lần nữa, cậu nhấn nghe máy, giọng nói trầm xuống: “Alo.”
Lâm Vi Hạ đưa điện thoại đến bên tai, giọng nói có chút khô khan: “Lúc nãy điện thoại hết pin tự động tắt nguồn.”
“Ừm.” Ban Thịnh trả lời.
Cô khó khăn lắm mới có dũng khí nói ra câu nói đó, có trời mới biết lúc nãy điện thoại đột nhiên mất nguồn, Lâm Vi Hạ nôn nóng tìm dây cáp dữ liệu để sạc.
Đến bây giờ, lòng bàn tay còn đổ một lớp mồ hôi, Lâm Vi Hạ cầm điện thoại, một tay kia vô thức vòng qua sợi dây cáp màu trắng, vòng qua vòng lại, giọng nói ngập ngừng, nói lại lần nữa:
Quảng cáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghe-thay-duoc/461544/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.