Ban Thịnh nhìn thẳng vào Lâm Vi Hạ, nhưng cô lại không biết nói gì, hôm đó lúc đang mua đồ ăn sáng trong cửa hàng tiện lợi đột nhiên nhìn thấy nhãn hiệu sữa bò mà cậu đặc biệt hay uống, thế là chợt có ý nghĩ thuận tay gửi tin nhắn hỏi cậu. 
Cô lúc đó chỉ muốn biết Ban Thịnh đi đâu rồi, sữa bò chỉ là cái cớ để nói chuyện. 
Thật không ngờ cậu lại ghi nhớ. 
“Không mua.” Ánh mắt của Lâm Vi Hạ loạng choạng, ngại ngùng nhìn sang chỗ khác. 
Ngón tay của Ban Thịnh còn đặt trên cái nơ ở cổ áo cô, gân cốt cong lên có chút trắng bệch, cả người cực kỳ thản nhiên, nhìn cô cười, giọng nói rất nhẹ: 
“Cậu nói mà không giữ lời à.”  
Buổi sáng sớm, giọng nói của Ban Thịnh giống như đá viên, lại mang thêm chút khàn khàn chưa tỉnh ngủ, cộng thêm thái độ lưu manh của cậu, giọng nói quyến luyến đến cực điểm, rung ở bên tai của Lâm Vi Hạ, vừa ngứa ngáy vừa tê liệt. 
“Không phải mỗi ngày cậu đều có sữa bò sao?” Lâm Vi Hạ cúi đầu, cố gắng dùng sức kéo thắt nơ lại. 
Ban Thịnh cụp mi xuống suy nghĩ một lúc: “Lúc trước có hai hộp, tôi tự uống, mỗi ngày còn có người tặng, không biết ai tặng tôi đưa cho Khâu Minh Hoa rồi.” 
“Hôm nay không phải đợi cậu tặng sao, ra cửa cố ý không mang theo sữa.” Ban Thịnh nhìn thẳng vào cô. 
Lâm Vi Hạ đổi chủ đề, nhìn mảng quầng thâm ở dưới đáy mắt và vẻ mặt quá mức nhợt nhạt, hỏi: “Cậu không sao chứ?” 
Ban Thịnh sững sờ một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghe-thay-duoc/461541/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.