“Không có.” Lâm Vi Hạ nhỏ tiếng trả lời. 
Thu dọn băng gạc, các loại thuốc xong, ngước mắt lên lại đụng phải những miếng cơ bắp rắn chắc rõ ràng, bên trên còn đọng vài giọt nước, giữa phần bụng còn có một đường cơ bụng mờ nhạt không rõ ràng. 
Cổ họng Lâm Vi Hạ có chút khô khan, nhìn ra chỗ khác: “Cậu mặc quần áo vào đi.” 
Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, đem điếu thuốc dụi vào gạt tàn, chậm rãi nói: “Không phải vừa rồi ngắm rất vui vẻ sao? Lật mặt khá nhanh.” 
“Tôi không có.” Lâm Vi Hạ nâng cao giọng một chút. 
Bên cạnh truyền đến một trận âm thanh sột soạt, Ban Thịnh đi qua sau lưng cô để lấy quần áo, bờ vai vô tình cọ vào lỗ tai cô, rất nhẹ, lỗ tai càng nóng lên, hô hấp có chút không tự nhiên. 
Đôi mắt Lâm Vi Hạ bất giác đảo mắt lung tung, thoáng thấy chiếc quần đen mà cậu đang mặc, sợi dây trên đầu quần lỏng lẻo, giống như che giấu một chút màu cấm. 
“Cậu chưa cài thắt lưng ở chỗ đó.” Lâm Vi Hạ nhắc nhở cậu. 
Ban Thịnh cúi đầu nhìn một cái, lười biếng nhìn cô cười, dường như cười đến mức lồng ngực đang rung chuyển: 
“Ồ, còn nói không nhìn.” 
* 
Mặt khác, Liễu Tư Gia đi lang thang trên phố, cô cắn một que kem lạnh vào mùa đông, cho dù có bị đá lạnh cộm vào răng cô cũng muốn để bản thân tỉnh táo lại. Trên đường đi có những người xin số điện thoại của cô, đều bị ngón tay giữa của Liễu Tư Gia thuyết phục phải bỏ đi. 
Quảng cáo 
REPORT THIS ADRIÊNG 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nghe-thay-duoc/461535/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.