"Ha ha ha!" Lục Hòe không nhịn được, cười đến mức hạt dưa vừa bỏ vào miệng cũng rơi ra ngoài, "Hai cậu em này thú vị thật đấy!" 
Tạ Tư Cẩn ngẩng đầu, tầm mắt hướng về Bạch Chỉ cách đó không xa. 
Trong tấu nói chú trọng đến kể chuyện hài, đối với dáng người và khí chất của diễn viên cũng có yêu cầu nhất định. 
Để tạo ra hiệu quả thị giác, Bạch Chỉ gài nút khuy áo trên cùng, bắt chước giống áo dài. Tuy chỉnh trang đơn giản nhưng không thể không thừa nhận rằng hiệu quả rất tốt. Bóng lưng Bạch Chỉ thẳng tắp, tinh thần sáng láng, chẳng khác nào một cây thông trắng sinh trưởng trong tuyết. 
Thấy anh nhìn sang, Bạch Chỉ chợt nở nụ cười, lém lỉnh nháy mắt. Vừa linh động vừa ngoan ngoãn, khiến người ta không thể dời mắt. 
"Này, lão Tạ, có nghe tôi nói không đấy?" Lục Hòe dùng cùi chỏ huých Tạ Tư Cẩn, "Có phải là rất thú vị không?" 
Ngón tay Tạ Tư Cẩn khẽ sờ yết hầu, "Ừ" một tiếng rất nhẹ: "Đúng là rất đáng yêu." 
Lục Hòe:? 
Clm ai nói bọn nó đáng yêu đâu??? 
【Chu choa, Bạch Chỉ thật đáng yêu quá đi! Nghiêm túc đường hoàng kể chuyện cười! 】 
【Phương Hạ xàm ghê ha ha, đã cái nư! 】 
【Tôi lại thấy không ổn thế nào ấy, hình như đang mắng người hả? 】 
"Chờ chút." Phương Hạ ý vị hỏi, "Cậu đang mắng ai là lão súc sinh thế?" 
Mặt Bạch Chỉ vô tội: "Con khỉ ở núi Nga Mi đó." 
"Ồ, thì ra là mắng con khỉ." Phương Hạ bỗng chợt hiểu, "Tớ còn tưởng cậu mắng ai ở đây cơ." 
Bạch Chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-nao-co-theo-duoi-nguoi/227812/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.