Sáng hôm sau,...
Cả gia đình đã ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, nhưng không hề có sự xuất hiện của cô. Thẩm Hàn Phong âm thầm tìm kiếm xung quanh, hắn thầm trách toà dinh thự quá to lớn, khiến tầm mắt hắn chẳng thể phóng ra xa hơn để kiểm soát được tất thảy mọi ngóc ngách nơi đây, rằng cô có còn đang ở trong toà dinh thự không hay đã rời đi rồi.
Lão quản gia bỗng mon men bước lại khi mọi người đã dùng bữa sáng xong, ông ta cung kính cúi đầu như một kiểu nghi thức, dâng lên một túi quà sang trọng: "Thưa lão gia, tiểu thư có nhờ tôi đưa đồ tẩm bổ này cho lão gia và chuyển lời lại, ngài hãy giữ gìn sức khoẻ, đừng quá lao lực vì công việc."
Thẩm Chí Tường chỉ liếc hộp quà một cái, nét mặt tỏ rõ vẻ không vui, đứa con gái này thật chẳng ra làm sao, về không báo, đi cũng không chào, cô càng ngày càng coi toà dinh thự như chốn không người, muốn đến là đến, muốn đi là đi.
Ông đã năm lần bảy lượt ép cô trở về, thậm chí là cắt đi khoản tiền chi tiêu hàng tháng của cô, vậy mà cô vẫn cứng đầu phiêu bạt ở bên ngoài, không thèm về nhà lấy một lần từ khi cô bước vào đại học.
Cô đi rồi ư? Tâm trạng của Thẩm Hàn Phong bất giác trùng xuống, hụt hẫng theo lời báo cáo của quản gia, đôi mắt theo đó mà lạnh đi vài phần. Hắn chỉ có cơ hội gặp cô trong vài giây ngắn ngủi vào ngày hôm qua thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tu-giac-hay-de-toi-cuong-che/2632228/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.