"Thẩm Thư, đã xảy ra chuyện gì, tại sao Tư Hạ lại ra nông nỗi này?"
Trong nhà xác lạnh lẽo ở bệnh viện. Tư Nhã ôm mặt khóc nấc lên trước thi thể của Tư Hạ đã được trùm lên tấm vải trắng.
Tâm trạng cô trùng xuống, kìm nén đau thương, chậm rãi trả lời: "Khi mình đến đón Tư Hạ đi làm thì thấy em ấy nằm trên vũng máu lớn rồi, tổ điều tra đang dốc sức phá án, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em gái cậu."
Tư Nhã trừng mắt, ngước lên nhìn cô, cả người bỗng đứng bật dậy túm lấy cổ áo của cô: "Công bằng cái gì? Công bằng cái gì hả? Công bằng đó có lấy lại được mạng sống cho em gái của tôi không, tôi đã từng nhờ cậu để mắt đến con bé nhiều hơn rồi mà, tại sao lại để nó bị giết như thế này, cậu rốt cuộc có tác phong của cảnh sát không vậy?"
Thẩm Thư làm mặt lạnh, cô từng đối tốt với Tư Hạ như thế nào, chắc Tư Nhã cũng biết, nhưng có lẽ vì quá đau lòng mà cô bạn kích động trách mắng cô như vậy. Cô chỉ có thể im lặng, vì bây giờ cô có thanh mình thì Tư Nhã cũng không nghe, trước sự đau buồn này, cô càng phải cảm thông cho cô bạn.
Đột nhiên, cô nhận được điện thoại của Kiệt. Giờ muộn rồi mà Kiệt còn gọi, hay là chủ nợ của Kiệt đổi ý rồi, muốn Kiệt thanh toán khoản nợ ngay bây giờ.
"Alo, mình nghe đây."
Bên kia chỉ toàn tiếng tạp âm xào xạc. Thẩm Thư không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tu-giac-hay-de-toi-cuong-che/2632225/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.