“Hàn Phong, con để ý đến Thiên Tâm một chút, đừng để nó tự lái xe đến tập đoàn, hôm nay nếu ba không tới kịp, chắc nó đã bị kẻ xấu bắt đi rồi.”
Đang ăn cơm, đột nhiên Thẩm Chí Tường hắng giọng lên tiếng.
Thẩm Thư hơi cúi mặt xuống, cố gắng biểu hiện thật bình thường. Sáng nay hắn chờ cô nên mới để Thẩm Thiên Tâm đi xe riêng đến tập đoàn.
“Vâng thưa ba.”
“Lát nữa các con tập trung ở phòng khách, gia đình ta cần có một buổi họp.”
Thẩm Thư cơ hồ cảm thấy từ ngày về dinh thự, phong thái lãnh đạm, đanh thép của cô đã bị hao hụt đi phân nửa. Đa phần lời nói của ba, cô đều nghe lời răm rắp.
Thẩm Chí Tường nghiêm nghị ngồi trên sofa, kế bên là Lưu Ký Hoa. Thẩm Hàn Phong ngồi một mình một ghế, còn cô và Thẩm Thiên Tâm ngồi chung nhưng cách nhau một khoảng.
“Thẩm Thư, con đi lâu quá chắc đã quên hết phép tắc trong gia đình rồi, địa vị càng cao thì kẻ thù càng nhiều, bên ngoài rất nguy hiểm, sau này ba cấm con tuyệt đối không được một mình ra ngoài rồi về muộn như hôm nay, còn về giờ giấc đi làm chắc con đã biết, từ giờ không được đi xe riêng đến tập đoàn mà phải đi chung xe với anh con…”
Nghe đến đây cô bỗng ngước lên, định phản đối thì gặp ngay ánh mắt hình viên đạn của Thẩm Hàn Phong, cô lại cúi mặt xuống.
“Khi xưa các con từng hoà thuận như thế nào, sao bây giờ mỗi đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tu-giac-hay-de-toi-cuong-che/2632214/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.