Mặt Thẩm Thư lạnh tanh, ôm lấy chiếc hộp, chạy như bay ra khỏi rừng thông.
“Mau tỉnh dậy.”
Cô vội vàng lay người vệ sĩ, chân mày anh ta nhíu lại, vài giây sau liền mở bừng mắt ra nhìn cảnh tượng lạ lẫm xung quanh: “Tiểu thư…”
“Mau lái xe về nhà, tuyệt đối không được nói cho Hàn Phong biết tôi đã đến đây.”
Vệ sĩ hoảng hốt: “Vâng, vâng thưa tiểu thư.”
Bây giờ có cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám nói. Đường đường anh ta lái xe để bảo vệ cô mà lại bị cô đánh ngất, Thẩm Hàn Phong mà biết, anh ta sẽ chết chắc với hắn.
Cô mang chiếc hộp lên phòng ngủ, đeo găng tay một cách thuần thục, đôi mắt đen láy nghiêm túc vô cùng, cô chăm chú, tỷ mỉ lấy dấu vân tay trên con dao sáng bóng, sắc nhọn. Bề mặt chuôi dao trơn tuột, không một chút ma sát, chất liệu làm nên con dao quả thực quá tinh xảo.
Vụ án vốn đã lắng xuống, cô không có khả năng điều tra, càng không biết đội điều tra được giao nhiệm vụ đã phá án đến đâu rồi, hay vụ án này đã bị lãng quên thì lại có kẻ đột nhiên khơi gợi.
Nếu nhìn tổng thể có lẽ ai cũng sẽ nghĩ chuyện này liên quan đến Thẩm Hàn Phong, nhưng Thẩm Hàn Phong làm sao biết bạn bè của cô mà ám sát được, hơn nữa, hắn làm thế để làm gì, hắn không có khả năng là hung thủ.
Nếu hắn là hung thủ, chắc chắn hắn sẽ giữ bí mật tuyệt đối, sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tu-giac-hay-de-toi-cuong-che/2632150/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.