“AAAAAAAAAAAAAAAA” tiếng la thất thanh của Dạ Nguyệt vang vọng khắp núi rừng Indo trong tiếng nổ lớn vang dội cùng ánh lửa sáng hừng hực. 
Rơi được một khoảng vừa đủ, Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt lập tức mở dù ra, hai chiếc dù vừa được bật lên thì đã kéo ba người lên, nhanh chóng giảm tốc độ rơi xuống. 
Hiện tại, có thể nói ba người đang rơi xuống từ từ trên nền trời đen thăm thẵm, cùng với mặt trăng tròn vành vạnh tưởng chừng như đang ở bên cạnh. 
Gió đêm thổi thật mạnh nhưng lại không lạnh chút nào vì sức nóng của ngọn lửa đang cháy ngày càng lan rộng, thiêu đốt khu rừng cùng những đồi cỏ xung quanh miệng núi, Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt phải kìm thật chắc dây dù để dù không bị chệch hướng bay ra khỏi miệng núi, càng rơi xuống gần càng có thể cảm nhận được sức nóng khủng khiếp của vụ nổ cháy rừng. 
Dạ Nguyệt mặc dù không còn la hét nữa, nhưng cô vẫn cứng người nhìn xuống phía hồ có hình bán nguyệt bên dưới, không phải cô ghét độ cao mà cô ghét cảm giác rơi tự do hay cảm giác rơi xuống từ trên cao như thế này, nó làm cho cơ thể cô có cảm giác khó chịu, cảm giác bồn chồn không thể diễn tả rõ ràng được. 
“Đến giờ rồi” Uông Tuấn Kiệt hét lớn từ bên dưới, anh nhìn đồng hồ đeo tay đã chỉ đúng mười hai giờ đêm, vì anh nhảy trước nên lúc này anh ở gần hơn so với hai người. 
Đúng lúc này, mặt hồ bán nguyệt đột nhiên phát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tron-sao-bao-boi/2726337/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.