Dạ Nguyệt đang mơ màng ngủ thì đột nhiên giường phía sau cô lúng xuống, tiếp đó là hơi thở ấm áp phà vào trong hõm cổ cùng cánh tay mạnh mẽ ôm siết ngang eo cô. 
“Hiên?” Dạ Nguyệt mắt nhắm mắt mở xoay đầu lại nhìn người nào đó đang vùi đầu vào hõm cổ cô hít ngửi. 
“Anh nhớ em, bảo bối” Lăng Chi Hiên hôn vào cằm nhỏ của cô, xoay cô lại để có thể nhìn ngắm khuôn mặt quen thuộc đã gần hai ngày không được nhìn thấy. 
Kể từ đêm hôm xảy ra chuyện trong căn phòng đó, anh không có trở về phòng với cô lần nào mà trực tiếp chỉ đạo mọi người trong Trung Tâm chuẩn bị mọi thứ cho kế hoạch tác chiến cuối cùng vào sáng ngày mai, sau khi xong mọi việc anh và mọi người mới có thể trở về nghỉ ngơi như thế này. 
Dạ Nguyệt vươn tay ôm lấy cổ anh, chăm chú nhìn khuôn mặt dù vẫn lạnh nhạt thản nhiên như thường ngày nhưng vẫn không che giấu được vẻ mệt mõi, nếu tính từ khi rời phòng thí nghiệm dưới lòng đất của tổ chức bí ẩn trở về cho đến giờ thì đã gần bốn ngày mà anh gần như ngủ không được bao nhiêu. 
“Mau nằm xuống, đi ngủ với em” Dạ Nguyệt kéo cái tay còn lại đang chống xuống giường của Lăng Chi Hiên để anh có thể nằm xuống. 
Lăng Chi Hiên cũng ngoan ngoãn nằm xuống theo lời cô gái nhỏ, vẫn ôm siết lấy cô gái nhỏ trong ngực không buông, phải biết anh rất nhớ cảm giác mềm mại ấm áp khi được ôm ai đó trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tron-sao-bao-boi/2726325/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.