“Nguyệt...”
”Nguyệt... tỉnh... Nguyệt...”
”Bảo bối... tỉnh dậy...”
Dạ Nguyệt giật mình mở mắt, mồ hôi chảy dài từ trán xuống hai bên tháidương của cô, hơi thở gấp rút, tim đập nhanh đến nỗi ngay cả Lăng ChiHiên đang nằm bên cạnh cũng có thể cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn củacô.
”Bảo bối, em mơ thấy ác mộng hử?” Lăng Chi Hiên lo lắng nhìnvợ yêu, vươn tay vuốt mồ hôi trên trán cô, rồi anh ngồi dậy kiểm tra một lượt các vết thương của cô, lúc nãy vợ yêu quơ tay múa chân nên anh sợảnh hưởng đến vết thương của vợ yêu.
Dạ Nguyệt lắc lắc đầu, côxoay người dán sát vào trong lồng ngực anh, chôn đầu nhỏ trong ngực anh, run run nói: “Em mơ thấy một bé trai đứng vẫy tay với chúng ta, em đuổi theo nhưng càng lúc khoảng cách ngày càng xa, cho đến khi em không cònnhìn thấy hình dáng nhỏ bé đó nữa...”
Nói đến đây, Dạ Nguyệt càng vùi đầu vào trong ngực Lăng Chi Hiên, anh chợt nhận ra có một dòng nước nóng ấm ươn ướt đang rơi trên ngực anh, cơ thể nhỏ nhắn của cô nhè nhẹrun rẩy.
Lăng Chi Hiên ôm Dạ Nguyệt vào lòng, vỗ về nhè nhẹ vàolưng cô, một tay ôm lấy đầu nhỏ của cô, ánh mắt của anh di chuyển đếnmột bình nhỏ bằng gốm sứ tinh xảo được đặt cẩn thận phía trên kệ dàicạnh tường trong góc phòng, bên trong bình không cần nói cũng có thểđoán được là gì: “Bảo bối, con chỉ tạm xa chúng ta thôi, anh tin mộtngày không xa chúng ta và con nhất định sẽ gặp lại nhau”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tron-sao-bao-boi/2726309/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.