Chương trước
Chương sau
“Vẫn chưa tìm được vị trí của Uông Tuấn Kiệt” Dương Lãnh Thiên thở dài trong điện thoại, báo cáo tình hình. “Ngoài Uông Tuấn Kiệt thì có bốn người làm việc chung với cậu ta cũng bị mất tích, có thể khẳng định không phải do người của Lăng gia nhúng tay vào, vì vụ mất tích lần này cũng được xác định tương tự như những vụ mất tích xảy ra hai mươi năm trở lại đây”

“Tiếp tục cho Trình Ân truy tìm vị trí GPS” Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nhìn lên đồng hồ treo tường, đã sáu ngày kể từ khi Uông Tuấn Kiệt mất tích….

“Vâng, Chủ Tịch!” Dương Lãnh Thiên cung kính nói.

Tắt điện thoại, Lăng Chi Hiên âm trầm nhìn ra ngoài tường kính, vào khoảng không rộng lớn vô tận của bầu trời lúc về chiều, ráng chiều rực rỡ đang dần dần mờ nhạt đi thay vào đó là màn đêm tăm tối.

Xem ra đã không thể làm ngơ với bọn bắt cóc này được nữa, những vụ mất tích đang càng lúc càng nhiều, mật độ của từng vụ án cũng đang ngày càng dày đặc, Lăng Chi Hiên nhíu mày suy nghĩ.

********** Ò Ó O Lằn ranh giới..... oOo

Buổi tối, Lăng Chi Hiên đến đón Dạ Nguyệt ở KTV rồi anh đưa Dạ Nguyệt đi ăn tối.

"Em muốn ăn món gì vợ yêu?" Lăng Chi Hiên vừa lái xe vừa hỏi.

Dạ Nguyệt chơi đùa náo loạn một chập với bốn người kia, cũng đã uống rất nhiều ở KTV nên lúc này cô đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người trên mây, mông lung nhìn từng ánh đèn đường lướt ngang qua xe.

Lăng Chi Hiên nhíu mày dừng xe lại bên lề đường, rướn người qua ngửi ngửi vào cổ cô, liền phát hiện mùi cồn nồng nặc, vì hôm nay mũi anh bị nghẹt nên lúc đầu không có nhận ra, thấy thái độ mông lung của cô nên mới nghi ngờ.

Dạ Nguyệt cảm giác nhột nhột ở cổ, cô quay đầu lại thì bất gặp ánh mắt đang tối thẫm lại của ai đó, đang nhìn cô như chờ giải thích.

"Em uống rượu?" Lăng Chi Hiên tóm lấy mặt cô, có gì đó tức giận hỏi, nếu như chỉ uống ít để vui thì không nói, còn hôm nay vợ yêu dường như uống rất nhiều.

Bất chợt Dạ Nguyệt ôm chầm lấy cổ anh, bật khóc nức nở như đứa trẻ nhỏ: "Em không muốn rời xa anh"

Lăng Chi Hiên kinh ngạc với hành động cùng lời nói của cô, đầu óc choáng váng, tức giận gì cũng đều quẳng ra sau đầu, lập tức bế cô lên đặt vào trong lòng mình rồi ôm siết lại, vụng về vỗ vỗ vào lưng cô: "Ngoan, đừng khóc bảo bối, không ai bắt em phải rời xa anh, anh cũng không cho phép bất cứ ai làm điều đó"

"Nhưng.... nhưng cô ấy nói... nói chúng ta sẽ phải trải qua kiếp nạn... có... có thể... âm dương cách biệt..." Dạ Nguyệt vừa khóc như mưa vừa nấc cụt nói, do cô đã uống quá nhiều bia nên giờ cô chẳng còn biết gì nữa, chỉ biết gào khóc trút đi nỗi lòng nặng trĩu đầy lo lắng không yên của mình, dù cho chỉ là bói toán có thể không đáng tin cậy nhưng trong lòng cô vẫn tồn tại một nỗi lo lắng ngầm không cách nào gạt đi được.

Cô ấy? Lăng Chi Hiên nhíu mày như suy nghĩ gì đó.

Dạ Nguyệt vẫn khóc không ngừng, nước mắt nước mũi tèm lem, áo sơ mi trắng của ai đó cũng bị nước mắt nước mũi cô làm cho vừa ướt vừa dơ.

Nhưng anh vẫn để mặc cho cô làm loạn, chỉ âu yếu ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy trong ngực mình, trái tim anh lại cảm thấy vừa đau lòng vừa mềm mại, vợ yêu của anh chỉ cho mình anh nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, được giấu hoàn hảo sau nụ cười điềm nhiên như không, nếu như hôm nay không uống chỉ sợ vợ yêu sẽ trầm mặc lo lắng chứ không gào khóc như thế này.

Cô không muốn rời xa anh cũng giống như anh không muốn buông cô ra vậy.

Lăng Chi Hiên cảm thấy bản thân thật may mắn vì tìm được cô gái nhỏ trong biển người rộng lớn này, cô gái nhỏ đáng yêu của anh, mặc dù cô nhỏ nhắn như đứa trẻ nhỏ nhưng lại vô cùng kiên cường cùng kiên định, hết lần này đến lần khác đều khiến anh phải bất ngờ....

Có thể trong mắt người khác, cô không xinh đẹp, cũng rất bình thường không nổi bật, tính cách trầm tĩnh ít nói, có thể trong mắt người khác cô cũng không xứng với anh....

Nhưng đối với anh, cô không phải là thứ nhất.... mà là duy nhất... cho dù có dùng cả thế giới này cũng không thể thay thế được.

"Bảo bối, không phải anh đã từng nói, có chết thì cùng chết, có sống thì cùng sống sao?" Lăng Chi Hiên vuốt ve vỗ về lưng cô, dịu dàng thì thầm nói. "Chúng ta sẽ không bao giờ âm dương cách biệt với nhau"

Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn anh, cô đã khóc đến sưng vù hai mắt, trông như gấu mèo a: "Có thật không?"

"Dĩ nhiên là thật" Lăng Chi Hiên buồn cười, anh cúi đầu hôn vào mắt cô. "Không phải chúng ta đã đi xuống địa ngục hai lần rồi sao?"

Dạ Nguyệt vẫn còn đang say, nghe anh nói cô ngẩn người ra, đầu óc quay cuồng nửa tỉnh nửa mê, hỏi ngu: "Hồi nào a?"

Lăng Chi Hiên đưa ống tay áo lên chùi mắt chùi mũi cho cô, như buồn buồn uất ức nói: "Em thật không có lương tâm, ngay cả việc anh ôm em cùng nhảy xuống vực hai lần mà em cũng quên được?"

"A!" Dạ Nguyệt hả họng kêu lên, mặc dù cô say ngơ ngơ nhưng tất nhiên cô không quên được.

"Sao? Nhớ rồi phải không? Nên phạt em thế nào đây?" Lăng Chi Hiên cong khóe môi cười cười.

Dạ Nguyệt nhíu nhíu mày, cố gắng thật nghiêm túc suy nghĩ, rồi bất chợt cô giãn mày ra, cười hì hì nhìn anh: "Anh chưa ăn tối đúng không? Em cho phép anh ăn em để no bụng a"

Phụt! Lăng Chi Hiên nghe xong nhém chút sặc nước miếng, anh cúi đầu chăm chú nhìn người nào đó vẫn đang cười hì hì nhìn anh.

Không ngờ hôm nay vợ yêu của anh đã uống say đến mức độ này.... cảm tưởng giống như rất tỉnh táo nhưng thật ra lại không hay biết gì.

Nếu anh nhớ không nhầm thì trước đây có từng nói với cô, nếu cô uống say rồi thử quyến rũ anh thì cô sẽ biết kết quả thế nào, thật không ngờ hôm nay cô lại vô tình thử mà không biết.

Dạ Nguyệt thấy anh ngẩn người thì cô nhíu nhíu mày, phạt bằng cách này rất kỳ quặc sao? Sao anh lại ra vẻ trầm tư như vậy a?

"Em uống bao nhiêu chai vậy?" Lăng Chi Hiên đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn bất thường.

Dạ Nguyệt lại nhíu nhíu mày, cô uống bao nhiêu chai vậy ta? A! Cô cũng không nhớ nữa.....

"Nếu anh không muốn thì chúng ta có thể chuyển qua cách phạt khác cũng....." Dạ Nguyệt lắc lắc đầu.

"Rất muốn" Lăng Chi Hiên cắt đứt lời cô rồi hôn sâu vào môi cô, nụ hôn cuồng dã sâu thẵm như muốn nuốt luôn cô vào trong bụng, cho tới khi cả hai không còn có thể thở được nữa anh mới chịu buông tha môi cô: "Nhưng hôm nay tạm tha cho em đó, đợi đến khi em tỉnh táo anh sẽ đòi lại gấp đôi"

Dạ Nguyệt ngẩn đầu mở to mắt nhìn anh, như thế nào là gấp đôi, cô chỉ có một thì làm sao gấp đôi? Dạ Nguyệt nhíu mày để tay lên thái dương dường như đang cố gắng suy nghĩ chuyện gì quá phức tạp, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy mệt mõi buồn ngủ.

Lăng Chi Hiên thấy cô mơ hồ nhìn mình như thú nhỏ, đôi môi bị anh mút đến sưng vù, anh cười cười véo vào hai gò má cô rồi áp cơ thể cô dựa vào cơ thể anh, xoa xoa đầu: "Ngoan, em ngủ đi, tới nhà anh gọi em"

Dạ Nguyệt thích thú hít hà lồng ngực ấm áp của người nào đó, mùi hương quen thuộc, ấm áp quen thuộc, tiếng tim đập mạnh mẽ quen thuộc.... cô cảm thấy yên tâm thoải mái lạ thường.... dần dần nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.

Lăng Chi Hiên đợi cho vợ yêu ngủ, mới tháo dây an toàn của mình, rồi vòng qua cơ thể Dạ Nguyệt, gài lại dây an toàn cho hai người, hôn vào đỉnh đầu cô, mới lái xe rời đi.

... ...... ...... ...... ...... ........

Sau khi về đến bãi đổ xe của Khu căn hộ cao cấp, Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt vẫn còn đang ngủ bước xuống xe, lão quản gia cũng đã đứng đợi bên cạnh cửa xe chờ chỉ thị.

"Gọi hai người họ lên gặp tôi, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra hôm nay" Lăng Chi Hiên lạnh lẽo nói.

"Dạ" lão quản gia gật đầu.

Nói xong, Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt lên nhà, trên đường đi không tránh khỏi ánh mắt tò mò nhòm ngó của mọi người ở xung quanh.

Nhóm tiểu thư mà mẹ Dạ Nguyệt vô tình nghe họ bàn luận trong thang máy, rất tình cờ là hiện tại bọn họ cũng vừa vặn bước vào trong thang máy lúc này, thấy Lăng Chi Hiên đang bế Dạ Nguyệt thì kinh ngạc nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

Bọn họ nhờ vào mối quan hệ của gia đình để điều tra người đàn ông soái ca mà bọn họ vô tình nhìn thấy trong thang máy, cũng đã biết được người này không phải ai khác chính là đại thiếu của Lăng gia. Nhưng sau đó lại nhận được thông tin anh đã cắt đứt quan hệ với Lăng gia, từ bỏ quyền thừa kế, cứ tưởng anh xong đời rồi, không ngờ hiện tại anh lại là Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế O & Y của doanh nhân người Mỹ, Chris Stephen.

Nhưng thông tin cũng chỉ có thế, không ai có thể điều tra ra được thông tin đời tư của anh, các mối quan hệ, sở thích, thường hay đến nơi nào....... Cho nên có muốn kết giao cũng rất khó khăn.

Người phụ nữ mà anh đang bế trên tay là ai?

"Xin hỏi cô ấy không sao chứ ạ?" một tiểu thư xinh đẹp trong nhóm tiểu thư đột nhiên bước gần về phía Lăng Chi Hiên, vẻ mặt quan tâm lo lắng hỏi.

Không khí trong thang máy phút chốc lại trở nên lạnh lẽo yên tĩnh đến lạ thường, không hiểu sao mà tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy vô cùng căng thẳng, giống như có một áp lực vô hình nào đó đang đè ép, là do máy lạnh quá lạnh làm cho bọn họ cảm thấy từng cơn rét lạnh đang quét qua người hay sao a?

"Hiên, em lạnh....." Dạ Nguyệt nhíu mày cựa mình trong ngực anh, miệng nhỏ lầm bầm nói.

Lăng Chi Hiên siết lấy cơ thể cô chặt hơn, cúi đầu hôn vào gò má phấn nộn của cô, dịu dàng nói: "Xin lỗi em, vợ yêu"

Lúc này nhiệt độ xung quanh mới trở lại bình thường, nhưng vẻ mặt của tất cả các bạn tiểu thư có mặt trong đây đều không bình thường chút nào.

Vợ yêu? Chưa từng nghe nói đại thiếu gia bí ẩn của Lăng gia đã kết hôn rồi?

Bạn tiểu thư bước lên hỏi thì đứng ngẩn người ra tại chỗ, cảm giác bản thân giống như không khí không tồn tại, vì người đàn ông đó chưa từng nhìn lấy cô ta một lần, ngay cả một cái liếc mắt hay một câu trả lời xả giao cũng không có.

Đúng lúc này thang máy mở cửa, nữ phục vụ cung kính đưa tay ra phía trước với các vị tiểu thư: "Mời!"

Mọi người lại kinh ngạc nhìn nhau, rồi nhíu mày nhìn nữ phục vụ đang mỉm cười thân thiện với bọn họ, như vậy là ý gì?

"Thang máy bên cạnh đang chờ ạ" nữ phục vụ lại lễ phép nói, không hề để ý đến thái độ khó chịu của bọn họ.

Lăng Chi Hiên lại điềm nhiên như không bế cô gái nhỏ nhà mình, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn ngắm cô gái nhỏ đang ngủ say trong ngực mình, thật giống như không có thấy mấy người đẹp đang cau mày khó chịu kèm theo uất ức tức giận mà bước ra khỏi thang máy.

Sau khi bước ra còn nghe giọng nói lạnh lẽo như có như không: "Sau này thang máy tôi đang đi không được để bất cứ thứ gì khác bước vào"

"Dạ, Lăng tổng" nữ phục vụ cung kính đáp.

... ...... ...... ...... ...... ....

Về tới nhà, Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt vào phòng tắm đã chuẩn bị sẵn nước nóng, cởi quần áo của cô rồi thả cô vào bồn.

Dạ Nguyệt đột nhiên cảm thấy thoải mái, cô mơ hồ thở ra thật nhẹ nhõm, mọi phiền muộn lo âu đồng thời cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Nhìn cô gái nhỏ vẫn còn ngủ ngon lành mỉm cười thoải mái, Lăng Chi Hiên cong khóe môi cười mờ ám, vươn móng vuốt về phía cơ thể cô, kỳ cọ tắm rửa giúp cô, tiện thể chấm mút ăn đậu hủ của cô đến khi hài lòng mới dùng khăn tắm lớn bao bọc lấy cô bế ra ngoài.

Để Dạ Nguyệt nằm xuống đệm, Lăng Chi Hiên rút khăn tắm ra, nhẹ nhàng chăm chú lau những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể cô gái nhỏ, nhìn cơ thể nhỏ nhắn đầy đặn càng lúc càng quyến rũ thành thục sau mỗi lần yêu thương của mình, Lăng Chi Hiên hít sâu, cố gắng kìm nén lại dục vọng đang dâng trào ở phía dưới.

Vốn dĩ tối nay sẽ cùng vợ yêu lăn khắp nơi, cuối cùng lại thành thế này, Lăng Chi Hiên buồn bực véo vào gò má hồng hồng của ai đó đang ngủ say như chết không biết trời trăng gì.

"Đừng a" Dạ Nguyệt chu môi lầm bầm kéo tay đang quấy rối ra khỏi mặt mình rồi lại ôm cánh tay người nào đó ngủ tiếp.

Cánh tay được ôm vào vị trí giữa hai vật mềm mại cảm giác thật thích, Lăng Chi Hiên mỉm cười cưng chiều hôn vào môi cô: "Anh sẽ trở lại ngay, bảo bối"

Kéo chăn lên cuộn tròn lấy cơ thể vợ yêu để tránh cho cô bị lạnh, Lăng Chi Hiên mới rời khỏi phòng ngủ bước xuống phòng khách, đã có hai người đàn ông mặc quần áo dạ hành đang đứng đợi bên dưới cùng lão quản gia.

"Chủ tịch" hai người cung kính gọi.

"Đã có chuyện gì?" Lăng Chi Hiên thật sự rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô gái nhỏ, lại làm cô gái nhỏ của anh lo lắng đến như vậy?

Hai vệ sĩ kể lại tình huống lúc chiều, lặp lại chính xác những lời mà chị Thập Thất đã nói, không sai một chữ.

Càng nghe Lăng Chi Hiên càng nhíu mày, đến cuối cùng anh mới âm trầm đứng dậy, bước về phía bức tường kính nhìn xuống thành phố sáng rực ánh đèn bên dưới.

Người phụ nữ đó là ai? Tại sao lại biết đến cái tên Tịch Khuyết? Chuyện anh và vợ yêu "thành thân" ở thế giới kia? Âm dương cách biệt là như thế nào?

"Điều tra người phụ nữ đó cho tôi" Lăng Chi Hiên trầm ngâm nói, anh không tin bói toán nhưng những việc đã xảy ra cô ta nói hoàn toàn đúng, hơn nữa chuyện đó không thể nào đi điều tra trước lại có thể biết được.

Dù cho như thế nào thì mọi chuyện đang diễn ra lúc này thật sự là một mối hiểm họa ngày càng lớn dần, không hiểu tại sao anh mơ hồ cảm nhận được âm dương cách biệt với những vụ mất tích ngày càng nhiều là có mối liên hệ với nhau.

"Từ hôm nay, tăng cường thêm bốn vệ sĩ âm thầm bảo vệ phu nhân, bên gia đình Tiêu Ngọc cũng tăng cường vệ sĩ bảo vệ" Lăng Chi Hiên phất tay, xoay người bước lên phòng ngủ.

"Dạ, Chủ Tịch" ba người cúi đầu rồi rời đi, nhanh chóng thực hiện chỉ thị được giao phó mà không hé môi hỏi thêm lời nào.

Lại trở lại phòng ngủ, Lăng Chi Hiên cởi áo rồi nhẹ nhàng vén chăn nằm xuống bên cạnh cô gái nhỏ, vươn tay ôm cô vào lòng, cuộn tròn lấy cơ thể cô trong ngực.

Một tuần không được ôm vợ yêu ngủ, quả thật là cực hình. Cho dù chỉ là nằm xuống chợp mắt đôi chút cũng không thể nào thư giãn được, thiếu đi vật nhỏ trong ngực thế này thật khiến anh không quen.

Nhớ đến một màn Dạ Nguyệt nước mắt nước mũi tèm lem, Lăng Chi Hiên không nhịn được cười: "Em đúng là vật nhỏ phiền toái"

Nhưng cuối cùng Lăng Chi Hiên đã hiểu lý do vì sao vợ yêu của anh lại lo lắng đến như vậy, người phụ nữ đó quả thật khác thường, từ khi anh và vợ yêu trở về từ thế giới kia, cũng chưa từng kể với bất cứ ai về chuyện ở thế giới kia, nên có thể biết được thông tin "Tịch Khuyết" là điều không thể nào, vậy mà..... cô ta lại biết.... điều đó càng chứng tỏ cho vợ yêu anh thấy, xác suất những lời nói đó có thể xảy ra càng cao.

Đang nghĩ, Dạ Nguyệt đột nhiên uốn éo nhúc nhích cơ thể, bị ai đó siết chặt từ phía sau làm cô như bị gò bó, cô xoay người cũng để vòng tay của anh buông lỏng đôi chút, rồi vươn tay ôm lại anh, vùi mặt vào trong lồng ngực anh, hít thở đều đều ngủ không mộng mị.

"Thật sự là vật nhỏ phiền toái" Lăng Chi Hiên thở dài, tiếp xúc không quần áo không khoảng cách như thế này lại khiến anh nổi lên phản ứng khác thường, rất muốn lật người đè vợ yêu dưới thân làm chuyện gì đó, nhưng lại muốn vợ yêu cùng hưởng thụ.....

Thật là nan giải a!

********** Ó O Ò Lằn ranh giới... tìm thấy oOo

Sáng sớm ngày đi thi đầu tiên, Dạ Nguyệt hồi hợp ngồi cứng đơ ngay tại quầy bar, hiện tại cô chẳng nhớ gì đến những kiến thức đã học, cảm tưởng giống như cô đã quẳng hết tất cả kiến thức tích góp được trong một tháng lên tận chín tầng mây xanh a.....

"Bảo bối" Lăng Chi Hiên thổi khí vào tai cô làm cô giật mình nhém rớt khỏi ghế.

"Anh... anh... không chơi trò này nha" Dạ Nguyệt lườm người nào đó đang mỉm cười tươi rói với cô rồi lại chuyển sang vẻ mặt lo lắng. "Làm sao bây giờ? Em không nhớ gì hết a"

"Được rồi, ngoan ngoan" Lăng Chi Hiên xoa xoa đầu như an ủi cô. "Em chỉ cần làm như lúc học ôn thì sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa anh có một thứ muốn cho em xem"

"Thứ gì a?" Dạ Nguyệt tò mò hỏi.

Lăng Chi Hiên nắm lấy tay cô, cười cười kéo cô đi ra phòng khách.

Chỉ thấy trên bàn kính là hai hộp hình chữ nhật màu đen được khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, họa tiết giống nhau cứ như một đôi, một hộp rất dài và một hộp ngắn hơn hộp kia.

Lăng Chi Hiên lấy hộp ngắn hơn đưa cho Dạ Nguyệt, vui vẻ nói: "Quà may mắn của em"

Dạ Nguyệt thích thú nhận lấy chiếc hộp, hoa văn tinh tế, chiếc hộp được làm bằng gỗ đàn hương tỏa ra hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ thật thoải mái.

Không chần chừ nữa, Dạ Nguyệt mở ngay nắp hộp ra, đập vào mắt cô là một thanh Wakizashi màu đen tuyền hay còn được hiểu là katana loại đoản kiếm, loại này các võ sĩ Nhật thời xưa thường trang bị kèm với một thanh katana dài, là một cặp nha.

Mắt Dạ Nguyệt sáng rỡ, cầm ngay thanh kiếm ngắn lên, độ nặng của kiếm rất vừa với tay cô, vừa cầm vào liền cảm thấy có một loại cảm giác thích hợp khó tả, giống như cả hai đã trở thành một vậy....

"Thích không bảo bối?" Lăng Chi Hiên thấy cô gái nhỏ vừa chăm chú vừa thích thú nhìn ngắm thanh kiếm đến quên cả lo lắng áp lực thi cử, đáy lòng anh bất giác mềm mại ấm áp.

Từ trước đến giờ anh chưa từng tặng cô gái nhỏ thứ gì ngoại trừ chiếc nhẫn cưới của hai người, mà cô gái nhỏ của anh cũng chưa từng đòi hỏi tiền bạc đá quý hay nhà lầu xe hơi, nên khi nghĩ đến món quà để tặng cho cô gái nhỏ, quả thật rất nan giải đối với anh, thật may vì cô gái nhỏ nhà anh thích món quà này....

Dạ Nguyệt hứng khởi gật đầu với anh, rồi còn rướn người lên hôn vào má anh: "Cám ơn anh, em thích lắm"

"Chỉ hôn má thôi sao?" Lăng Chi Hiên cười gian, xoay đầu để cho môi hai người chạm vào nhau, một tiếng chụt phát ra thật kiêu a.

Vì ai đó đã tặng cô một món quà tuyệt vời nên cô không thèm chấp cái tính lấn lướt của ai đó nha, bỏ qua cho anh lần này đó a.

"Vậy, trong cái hộp kia có phải là một thanh katana dài không anh?" Dạ Nguyệt lúc này mới nhìn đến chiếc hộp giống y chiếc hộp của cô, chỉ khác mỗi chiều dài thôi.

"Một đôi với em" Lăng Chi Hiên mở hộp, lấy thanh katana dài có hình dáng giống y với thanh của Dạ Nguyệt ra cho cô xem.

Nhìn hai thanh kiếm giống nhau như đúc, một dài một ngắn nằm cạnh nhau, Dạ Nguyệt không khỏi có loại ấm áp lạ thường đang dâng lên trong đáy lòng cô.

"Em có thể mang nó đi thi được không?" Dạ Nguyệt mắt mở to, háo hức nhìn ai đó hỏi, cô có cảm giác nếu đem nó theo bên mình, cô sẽ rất may mắn a.

"Được, em có thể mang nó theo mọi lúc mọi nơi" Lăng Chi Hiên cưng chiều xoa xoa cằm cô như đang chơi đùa với vật nhỏ.

"Nhưng đừng quên cất nó trong bao kiếm" Lăng Chi Hiên lấy ra từ trong hộp một bao dây rút dài màu đen đơn giản, thoạt nhìn vào người ta sẽ không biết bên trong là một thanh kiếm a, hơn nữa cả hai thanh kiếm này anh đều đã làm thủ tục đăng ký nên không cần sợ việc mang theo vũ khí trái phép.

Dạ Nguyệt được cho phép, cô vui vẻ gật đầu đồng ý, lại thích thú nhìn ngắm hai thanh kiếm, thật sự là càng nhìn càng cảm thấy rất rất rất thích nha.....

... ...... ...... ...... .......

Sau khi ăn sáng, Lăng Chi Hiên lái xe đưa Dạ Nguyệt đến trường thi, nhìn cô mất hút phía sau cổng trường, Lăng Chi Hiên mới mỉm cười tấp xe vào chỗ đậu xe bên cạnh trường, ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần đợi cô thi xong môn đầu tiên.

Mà bên đây, trước khi làm thủ tục dự thi, Dạ Nguyệt nhanh chóng đi giải quyết trong WC của trường, cô sợ lúc đang thi lại phải làm thủ tục phức tạp chỉ để đi WC thôi a.

Ai ngờ vừa đẩy cửa một phòng trong WC thì cô sựng người, mở to mắt ra nhìn người đàn ông đang gục trên nắp bồn cầu.

Nhìn kỹ lại thì không phải ai khác mà chính là Uông Tuấn Kiệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.