Căn phòng kín âm u lạnh lẽo, bốn vách tường đá bao bọc xung quanh chỉ cómột cách cửa ra vào duy nhất ở bên góc phải căn phòng. Người đàn ôngđang lôi xềnh xệch cậu bé trên nền đá lạnh lẽo, trên cơ thể cậu bé toànvết thương do bị dây roi đánh, máu vẫn còn đang chảy ra âm ỉ khôngngừng.
"SAO MÀY DÁM?" người đàn ông quát lên đầy giận dữ.
"Con không có..." Cậu bé yếu ớt nhìn người đàn ông.
"Mày còn dám chối?" người đàn ông nhếch khoé môi lên cười tàn độc.
Ông ta chậm rãi đi về góc phòng, nơi chất đầy các loại dụng cụ tra tấn cùng đầy đủ các loại vũ khí. Ông ta lấy một cây mã tấu trong đống vũ khí rồi quay qua tàn nhẫn nhìn cậu bé.
"Hình phạt cho đứa ăn cháo đá bát như mày chính là đây" ông ta cười đến vui sướng, đáy mắt chính là ngọnlửa thích thú tràn đầy nhẫn tâm.
Cậu bé chết lặng, mờ mịt nhìnngười mà trong thâm tâm mình vẫn luôn cho là người thân của mình, đáylòng lạnh lẽo đến cùng cực. Tia hy vọng nhỏ nhoi về một gia đình ấm ápcũng vỡ vụn ra theo trái tim nhỏ bé của cậu. Tại sao? Con không phải làcon của ba hay sao? Đây là câu hỏi mà cậu đã luôn tự hỏi trong thâm tâmcủa mình. Khoé mắt cậu nóng lên, cay cay rồi nó dần dần nhoè đi.
"Sao mày không chết đi? Tao vốn dĩ không một lần nào trông chờ vào sự ra đời của mày" người đàn ông đè cậu bé xuống nền gạch, rồi ông ta vung taylên, vừa quát lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tron-sao-bao-boi/2726195/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.