Dạ Nguyệt tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên một đống lá cây, phía trênchính là bầu trời đêm đầy sao. Cô giật mình ngồi bật dậy nhưng khôngthấy ai. Vị trí hiện tại của cô chính là đang ở trên một bãi biển khôngngười, phía trước mặt vẫn là đại dương rộng mênh mông bị nuốt chửng bởibóng tối sâu hun hút, ngoài ánh trăng trên đầu với những vì sao lấp lánh thì không còn bất cứ ánh sáng nào.
"Hiên?" Dạ Nguyệt cằm lấy áosơ mi trên người mình đứng dậy nhìn ngó xung quanh, cô đang ở đâu thếnày? Sư phụ đâu rồi? Cô nhớ khi vụ nổ xảy ra, sư phụ đã ôm cô nhảy xuống biển rồi ý thức của cô cũng chìm dần vào trong lòng biển lạnh giá.
Dạ Nguyệt tiếp tục ngó tới ngó lui, vẻ mặt dần dần hốt hoảng, cô gọi lớn:"Hiên... anh ở đâu" lập đi lập lại nhiều lần nhưng cũng chẳng thấy aitrả lời. Bây giờ thì cô hoảng loạn thật rồi, chẳng lẽ sư phụ đã....?Nghĩ đến đây Dạ Nguyệt run rẩy cơ thể, mặt tái nhợt, tim giống như bịdao cùn xoáy vào, đau nhói....
Rắc!! Tiếng cành cây khô bị gãyvọng ra từ cánh rừng cạnh ngay chỗ cô đang đứng. Dạ Nguyệt quay qua cảnh giác nhìn đám bụi cây nhúc nhích loạt xoạt, nhưng khi cô nhìn thấyngười vừa xuất hiện thì cô lập tức bổ nhào vào trong lồng ngực vững chảy của người đó.
Lăng Chi Hiên nhanh chóng quăng củi xuống đất, dang tay ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, vỗ về vào phía sau lưng cô.
Không ai nói gì, cả hai chỉ ôm chặt lấy nhau. Trong một khắc cuối cùng nhìnthấy nút điều khiển bị nhấn đó Dạ Nguyệt đã nghĩ rằng mình sẽ chết... sẽ không còn được ở cạnh sư phụ nữa... sẽ không còn được gặp lại sư phụnữa... Trái tim cô cứ như vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ, chấp nhất củacô về phần tình yêu này thì ra đã khảm thật sâu vào trong tim cô như thế này.
"Không sao nữa rồi" giọng nói trầm ấm phía trên như nhẹ nhàng vỗ về Dạ Nguyệt: "Tất cả đã qua rồi...."
Dạ Nguyệt vùi đầu vào trong ngực sư phụ, hít ngửi mùi hương của sư phụ,cảm nhận nhiệt độ ấm áp của sư phụ, không hiểu sao mắt cô lại nóng lênrồi ươn ướt. Thật tốt! Thật tốt! Sư phụ không sao... cô vẫn còn có thểđược ở bên cạnh sư phụ... vẫn còn có thể được nhìn thấy sư phụ...
Lăng Chi Hiên hôn vào những giọt nước mắt nóng hổi trên khoé mắt Dạ Nguyệt,vừa mặn vừa ngọt ngào.... Nếu như lúc đó không nhảy kịp thì anh cũng sẽcùng với cô gái nhỏ cùng nhau xuống hoàng tuyền, chỉ cần có cô gái nhỏthì anh cũng không ngại xuống nơi địa ngục tâm tối nhất.
Lăng Chi Hiên thấy bộ đầm của Dạ Nguyệt vẫn chưa khô, anh nhanh chóng ôm DạNguyệt về bên chỗ Dạ Nguyệt vừa nằm, đặt Dạ Nguyệt ngồi lên trên đống lá ấm áp: "Bảo bối, mau cởi đồ ra"
Dạ Nguyệt sửng sốt nhìn anh, hai gò má bắt đầu nổi lên một rặng mây đỏ. Lăng Chi Hiên thấy phản ứng củaDạ Nguyệt, anh bật cười: "Đồ em vẫn còn ướt, cởi ra để tránh bị cảmlạnh. Tôi sẽ hong khô nó" vốn dĩ anh đi gom củi là để đốt lửa hong khôquần áo cho Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt nghe xong chỉ muốn chui xuống đất trốn, được rồi cô tự thừa nhận đầu óc cô thật đen tối nha.
Lăng Chi Hiên cười cười rồi anh nhanh chóng sắp xếp những cành củi khô lại,dùng hai hòn đá đánh lửa mà anh nhặt được bên trong cánh rừng. Chỉ chốclát sau đống củi cháy lên, những tia lửa nhỏ tí tách văng ra như vệtsáng màu đỏ yếu ớt. Lăng Chi Hiên thêm củi vào trong đống lửa cho nócháy lớn hơn nữa, ở đây không thiếu nhất chính là những cành củi khônày. Lửa vừa cháy Dạ Nguyệt liền cảm thấy ấm áp lan toả ra khắp xungquanh xua tan đi sương đêm lạnh giá, thật thoải mái.
Dạ Nguyệtcởi bộ đầm đỏ cô đang mặc ra đưa cho Lăng Chi Hiên để anh treo lên giácây mà anh mới vừa làm xong bên cạnh đống lửa, rồi anh cũng treo áo sơmi lên cùng với quần tây của anh.
Dạ Nguyệt nhìn một màn sư phụnhà mình vừa thoát y ở phần dưới thì không khỏi cảm thán. Cơ thể rắnchắc, làn da bóng loáng, cơ bắp lộ ra nhưng không hề thô thiển ngược lại còn rất là đẹp mắt, tỉ lệ cơ thể đúng chuẩn quốc tế. Đúng là cực phẩmcủa cực phẩm, Dạ Nguyệt nhém chút nữa mà muốn xịt máu mũi. Lúc này trênngười hai người chỉ còn lại duy nhất đồ trong.
Lăng Chi Hiên quay qua thấy cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn mình không hề chớp mắt. Anh cong khoé môi lên: "Bảo bối, mau lau nước miếng đi"
Dạ Nguyệt lập tức đỏ mặt đưa tay lên miệng nhưng làm gì có nước miếng ở đó. Lăng Chi Hiên cười to rồi ôm lấy Dạ Nguyệt vào lòng: "Đùa với em thôi ha ha"
Dạ Nguyệt thật sự đã bị mê hoặc nên cô cũng không có lý gì để phản bác lại anh, đành đau khổ mặc sư phụ trêu chọc mình. Cô vẫn còn chưa trả thùđược chuyện lúc trước nữa a hu hu.
Thấy Dạ Nguyệt ngoan ngoãnngồi trong lòng mình, Lăng Chi Hiên cười cười hài lòng, càng ôm chặt lấy cô gái nhỏ để truyền hơi ấm của anh cho cô.
"Chúng ta rốt cuộc đang ở đâu?" Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn Lăng Chi Hiên.
"Tôi cũng không biết" Lăng Chi Hiên véo má cô gá nhỏ. "Chúng ta bị sóng biển ảnh hưởng từ vụ nổ đánh mạnh trôi dạt đến đây, điện thoại bị vào nướcnên không thể sử dụng được nữa. Tôi cũng đã đi vào bên trong nhưng chỉlà rừng cây, cũng không thấy bất kì dấu hiệu nào của con người. Có khảnăng đây là một hòn đảo không người thuộc về một nhà tài phiệt nào đó.Chúng ta chỉ còn cách chờ cho đến sáng mai mới có thể đi sâu vào trongđể biết chính xác là có người hay không"
Dạ Nguyệt ảo não, thậtkhông ngờ cô với sư phụ lại rơi vào tình cảnh này. Đó giờ chỉ toàn thấytrong phim, trong truyện, bây giờ lại thật sự xảy đến với mình: "Khôngbiết Vân Nhi với Hoàng Trí ra sao rồi?"
"Tôi thấy họ cũng đã nhảy xuống biển" Lăng Chi Hiên theo thói quen vuốt ve vết sẹo của Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt thẫn thờ xoay mặt nhìn bóng đêm sâu hút cùng vẻ rộng lớn bí ẩncủa biển cả ngoài kia, cảm giác bản thân thật nhỏ bé, so với thiên nhiên thì con người cũng chỉ là một hạt cát nhỏ trong sa mạc. Và chuyện phiền não của một cá nhân cũng không làm ảnh hưởng gì đến thế giới to lớnnày, rồi mọi thứ sẽ trở về đúng vị trí vốn có của nó.
"Đang nghĩ gì đó?" Lăng Chi Hiên để cô gái nhỏ tựa đầu vào ngực mình cho thoảimái, úm lấy thân thể nhỏ bé trong lòng để che chắn cho những cơn giólạnh của buổi đêm.
Dạ Nguyệt được che chở trong vòng tay ấm ápđầy an toàn, ngẩn đầu lên mĩm cười nhìn ngắm khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặclòng người của sư phụ nhà mình. Nếu cô và sư phụ không gặp nhau vào lúcđó, nếu Tuyết Lang không tìm thấy cô để cô có thể được đến bên cạnh sưphụ, thì có lẽ cho đến bây giờ và mãi mãi về sau này cô vẫn không thể có được dũng khí mà chấp nhận một người nữa bước vào trong cuộc sống củamình.
Nếu như đây chính là hạnh phúc mà ông trời đã sắp đặt choriêng bản thân cô thì cô không cần phải khổ sở lo lắng bất kì điều gìnữa, cô sẽ nắm lấy và trân trọng nó một cách tự nhiên nhất. Bởi vì chỉcần nghĩ đến thời khắc đó, cô thật sự đau khổ khi nghĩ bản thân sẽ không còn được gặp lại sư phụ nữa, cô thật sự đã rõ ràng rồi. So với nỗi đaubị bỏ rơi thì nỗi đau không được nhìn thấy sư phụ hiện diện trên thếgiới này còn đau đớn hơn gấp bội. Cả cuộc đời này cô cũng chỉ cần mộtngười đàn ông duy nhất chính là sư phụ.
Lăng Chi Hiên chăm chúnhìn vào đôi con ngươi đang sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm kia, bất giác anh cong khoé môi lên. Anh biết Dạ Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị sẵn sàng để ở bên cạnh anh từ giờ cho đến mãi về sau này, chuẩn bị sẵn sàng để đứng bên cạnh anh cho dù có bất cứ chuyện gìxảy ra đi nữa.
Lăng Chi Hiên xoay người Dạ Nguyệt lại, mĩm cườiôn nhu như nước nâng bàn tay trái nhỏ bé của Dạ Nguyệt lên rồi anh cúiđầu hôn vào ngón áp út. Dạ Nguyệt cảm giác nhiệt độ nóng bỏng của đôimôi sư phụ thật sự đang chạy dần từ cánh tay trái đến tận trái tim cô.Giống như là tuyên bố một lời thề ước quan trọng mà không có bất cứ ngôn từ nào có thể diễn đạt trọn vẹn được.
Dưới sự chứng giám củanhững vị giám mục vĩ đại trong vũ trụ này là Trời, Đất, Đại Dương, MặtTrăng và các Vì Sao: Nguyện thề từ giờ đến tận mai sau này, nhất định ởbên cạnh nhau cho dù có phải cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, em chính là anh, anh chính là em, hai người chúng ta chính là một.
Sau cùnglà nụ hôn nồng nàn như thay lời đồng ý cho cả hai bên, kết thúc nghithức thiêng liêng và cao quý nhất của một mối liên kết sâu sắc giữa haingười.
[Mọi vật vẫn chìm trong bóng đêm sâu thẳm, nhưng rồi ánhbình minh sẽ lại đến nếu mọi thứ vẫn tiến về phía trước theo quy luậtvốn có của nó. Chỉ có chúng ta tự đóng băng thời gian của chính mình đểdừng lại trong ký ức, trong nỗi đau, trong sự sợ hãi về tương lai. Nhưng sẽ có một lúc nào đó chúng ta bất giác sẽ tỉnh giấc khỏi nỗi đau củamình, bất giác nhận ra rằng mọi thứ vẫn ổn theo cách riêng của nó. Chúng ta sẽ thức dậy nhìn ngắm thế giới rộng lớn này và cảm thấy mọi chuyệnđã kết thúc để bắt đầu một khởi đầu mới. Đó… chính là lúc chúng tatrưởng thành thật sự, là lúc chúng ta mạnh mẽ tự đứng vững và bước đitrên đôi chân của mình bên cạnh những người quan trọng của ta]
********** Ò Ó O Lằn ranh giới oOo
Sáng sớm hôm sau khi mặt trời còn chưa ló dạng ra khỏi đường chân trời, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đã dựng lên một chữ "SOS" bằng cây trên bãi biển, rồi hai người đi vào bên trong khu rừng. Nhưng đi được khoảng hai canhgiờ cả hai đã ra đến bờ biển phía bên kia hòn đảo, chứng tỏ đây quả thật là đảo nhỏ không người và có thể thuộc sở hữu của một nhà tài phiệt nào đó.
Lăng Chi Hiên nắm tay Dạ Nguyệt trở về bằng con đường dọctheo bờ biển, thong thả vừa đi vừa ngắm cảnh biển tuyệt đẹp xung quanh.
"Tôi sẽ trở về Lăng gia" Lăng Chi Hiên đột nhiên lên tiếng.
"Vâng" Dạ Nguyệt gật đầu, chuyện này cô cũng đoán trước rồi.
Lăng Chi Hiên đứng lại, để tay lên hai bên vai Dạ Nguyệt, cúi đầu chăm chú nhìn vào mắt cô: "Đi với tôi!"
Dạ Nguyệt sửng sốt nhìn sư phụ, cô cứ nghĩ rằng sư phụ sẽ trở về đó mộtmình để tìm lại trí nhớ của mình, hai người vẫn sẽ gặp nhau vì bọn họđang hẹn hò mà. Nhưng cô không nghĩ sư phụ lại muốn cô đi cùng, đến nơisư phụ từng sống trước đây, và gia đình sư phụ....
"Tôi cần em ở bên cạnh tôi" Lăng Chi Hiên ánh mắt thâm thuý sâu hút, giọng nói ôn nhu như nước.
Nhìn sâu vào trong đôi mắt tràn đầy nhu tình, Dạ Nguyệt như bị khảm sâu vàotrong đó, cô chưa kịp suy nghĩ gì đã bất giác gật đầu thay cho lời đồngý.
Lăng Chi Hiên mĩm cười hôn lên chóp mũi Dạ Nguyệt. Hai ngườilại tay trong tay tiếp tục đi về hướng bãi biển chỗ của bọn họ, khôngkhí thật ấm áp và bình yên. Nhưng… đây chính là thời gian yên bình trước cơn bão lớn sắp tới. Bọn họ sẽ còn phải đối mặt với rất nhiều chuyệnsắp xảy ra, là họa hay là phúc thì không thể nào nói trước được.
Khi ra đến bãi biển, cả hai đều kinh ngạc vì bãi biển bây giờ đang có rấtnhiều xuồng cứu sinh cùng với những hành khách trên con tàu đó. Bọn họđều là một bộ mỏi mệt và rầu rĩ ngồi trên bãi biển, phóng tầm mắt vềphía đường chân trời phía xa.
Dạ Nguyệt nhìn khắp một lượt phát hiện Lý Vân Nhi cùng gia đình đang ngồi cạnh đống lửa đêm qua của hai người.
“Dạ Nguyệt, thật là may quá” mẹ Lý Vân Nhi thấy Dạ Nguyệt thì lôi kéo cảhai đến chỗ mọi người, trong mắt là vẻ an tâm thở phào được phần nào đó.
Đến nơi đã thấy Dương Hoàng Trí đang nhắm mắt nằm đó như ngủ say, còn Lý Vân Nhi thì khóc đến sưng phù cả hai mắt.
“Dạ Nguyệt, cậu ấy đến giờ vẫn chưa tỉnh lại” Lý Vân Nhi nấc cụt nói.
Vào đêm hôm qua, trước khi trái bom phát nổ vài giây, cũng như Lăng ChiHiên, Dương Hoàng Trí cũng ôm lấy Lý Vân Nhi còn kéo theo cả Tề MạcThông đang bất tỉnh nhảy xuống biển. Nhưng vì đứng quá gần quả bom nênáp lực Dương Hoàng Trí phải chịu lớn hơn bên phía Lăng Chi Hiên, mặc dùvậy ông chú ma đã kịp dùng áp lực để chắn áp lực nhiệt cho anh nên anhhoàn toàn không có vết thương do bỏng ở phía sau lưng. Cả ba rơi xuốngbiển, Lý Vân Nhi phải kéo cả hai ngoi đầu lên mặt nước, cũng thật maymắn là xung quanh cũng có những vệ sĩ nhảy kịp xuống nước nên một ngườiđã giúp cô đỡ lấy Tề Mạc Thông. Những quả bom sau đó cũng đánh cả bọnvăng ra xa theo hướng ngược lại với Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.
Tiếp đó tất cả những hành khách còn sống dưới sự điều động của Trưởng vệ sĩđã hạ thuỷ những chiếc xuồng cứu sinh xuống biển rồi cũng nhanh chóngnhảy xuống nước trước khi con tàu chìm vào lòng biển. Nhờ vậy mà có thểnói đã cứu được số hành khách còn sống sót của con tàu. Thiệt hại về vụnổ boom lên tới phân nửa số người tham gia chuyến đi này, đa phần họ lànhững người nằm ở gần nhất với khoang động cơ và đáy tàu, chịu ảnh hưởng trực tiếp của các vụ nổ. Còn Trần Toàn cùng với con ác linh cũng biếnmất hoặc có thể đã chết khi quả boom trên cơ thể Nguyễn Chí Viễn phátnổ, bất kể là thế nào thì từ đó về sau cũng không còn ai nhắc về sự xuất hiện sau đó của bọn họ.
“Anh vẫn còn sống” Lăng Trí Thanh bướcđến đứng kế bên Lăng Chi Hiên, hắn ta quả thật là sống dai như con tiểucường, đập như thế nào cũng không chết.
“Tôi được sóng đánh dạtvào bờ biển” Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nói, nơi con tàu chìm và nơi nàycách nhau cũng không xa lắm, cho dù không biết phương hướng nhưng khảnăng tìm thấy nơi này cũng không phải không thể xảy ra.
“Chúng ta phải mau trở về để đưa cậu ấy vào bệnh viện” Dạ Nguyệt đã thử ấn huyệtnhân trung ở giữa mũi và miệng cho Dương Hoàng Trí nhưng hoàn toàn không được.
“Cái tên ngốc này, thật là đồ đại đại đại đại đạingốc…………” Lý Vân Nhi tức giận ôm mặt hét lên. “Nếu cậu ta mà có chuyệngì em nhất định không bao giờ tha thứ cho cậu ta”
Dạ Nguyệt vuốtvuốt lưng cho Lý Vân Nhi, xem xét sơ bộ không thấy cậu ấy có vết thươngnghiêm trọng nào, cho nên cô cũng không hiểu tại sao cậu ấy lại bấttỉnh, nhưng cô chợt nhận ra chuyện gì đó: “Em là Vân Nhi phải không?”
“Đúng vậy” Lý Vân Nhi ủ rũ gật gật đầu. “Tối qua sau khi nhảy xuống biển, em phát hiện mình đã trở về cơ thể của mình”
“Là do áp lực vụ nổ cùng với áp lực của ta đã đẩy linh hồn của cả hai trởvề như cũ” ông chú ma nhỏ giọng nói vì còn kiêng kỵ ba mẹ Lý Vân Nhi vàLăng Trí Thanh đang đứng bên kia.
Dạ Nguyệt nghe tiếng nói lànhlạnh của đàn ông đột ngột ở phía sau lưng Lý Vân Nhi làm cô giật mìnhmuốn nhảy dựng lên: “Chú đừng có chơi trò dọa người như thế chứ, vậy lúc đầu đây chính là cách chú nói?”
“Không đến mức phải là nổ boom,chỉ cần một áp lực mạnh như nổ bình ga nhỏ cùng với áp lực của ta thì đã có thể trở về rồi” ông chú ma nhún vai nói.
“Chú nói cứ như đùa” Dạ Nguyệt bó tay, nổ bình ga chứ có phải đốt mấy cây pháo bông nhỏ đâu à.
Trong khi mọi người đang nói chuyện bên đây thì Lăng Chi Hiên vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường ngày ngồi xuống kế bên Dạ Nguyệt, giống như mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của anh. Nhưng quả thật chính là như vậy, bởi vì trước khi đi anh đã chỉ thị cho Dương Lãnh Thiên một số việc. Ngaykhi con tàu biến mất khỏi màn hình VMS của trung tâm thì Dương LãnhThiên nhất định sẽ cho người đi điều tra. Tiếp theo dựa vào tín hiệuSART để xác định vị trí con tàu, tìm kím các khu vực lận cận để xác định vị trí của anh và Dạ Nguyệt. Cuối cùng chính là tung tin tức cho bêncứu hộ để họ đến đây, chắc là cũng sắp có người đến rồi.
Vừa nghĩ xong thì trên bầu trời phía xa liền xuất hiện mấy chiếc trực thăng cùng con tàu lớn đang tiến dần về phía mọi người. Giống như là trong cơn đói đột ngột xuất hiện thức ăn, tất cả mọi người đều đứng dậy vui mừng húhét trên khắp bãi biển.
Sau đó tất cả được đưa lên tàu trở về đất liền, đại nạn lần này có thể nói là hoàn toàn khép lại cùng với cácthông tin giật gân được tung ra nhanh chóng trên các trang tin tức cùngbáo đài khắp cả nước.
Người chịu trách nhiệm cho vụ việc lần nàylà Nguyễn Chí Viễn cùng vợ cũng đã chết. Bên tập đoàn Nguyễn thị nhanhchóng bãi miễn chức vụ tổng giám đốc của Nguyễn Chí Viễn, từ chối quanhệ với người đã khuất để phủi bỏ hoàn toàn trách nhiệm. Được biết,Nguyễn Chí Viễn chỉ là một đứa con ngoài giá thú của ba ông ta, từ nhỏđã không được bên gia tộc Nguyễn thị thừa nhận, phải sống lay lắt bênngoài.
Nhưng vào mười mấy năm trước, dưới thế lực mạnh mẽ nắmtrong tay ông ta đã tranh giành lấy cái ghế tổng giám đốc hiện tại, bắtbuộc gia tộc phải thừa nhận ông ta. Nhưng sau khi ngồi lên được chiếcghế này, ông ta cùng với hai người nữa đã phản bội lại một kẻ khác trong giới hắc đạo được cho là rất nổi danh vào lúc bấy giờ, chính người đànông đó đã cứu bọn họ khỏi cái chết cận kề, cho bọn họ sức mạnh cùng tiền tài để trở về đấu tranh với chính những người đã vứt bỏ bọn họ. Đổi lại chính là cùng nhau hợp tác ngầm để bành trướng thế lực ra khắp đấtnước, người đàn ông này muốn được sánh ngang với bốn gia tộc hùng mạnh.Và kết cuộc chính là cái kết bi ai của tất cả bọn họ…..
Chiếcghế tổng giám đốc bên Nguyễn thị nhanh chóng được một người bên gia tộclên thay thế. Nguyễn Lâm Lan mặc dù không bị đuổi đi nhưng phải sốngtrong sự phỉ nhổ và khinh thường của những người trong gia tộc. Cùng với sự lạnh nhạt của Lăng Trí Thanh, Tề gia cũng huỷ hôn ước. Tất cả nhữnggì cô ta đạt được sau bao nhiêu tính toán chỉ là hai bàn tay trắng cùngsự nhục nhã ê chề.
[Những thứ không thuộc về mình cuối cùng cũngchỉ mang lại tổn thương cùng bất hạnh đến chính bản thân mình và nhữngngười quan trọng với mình]
********** Ó O Ò Lằn ranh giới oOo
Dương Hoàng Trí được đưa vào bệnh viện ngay sau khi con tàu chạm cảng. Nhưngkể cả bác sĩ vẫn không chuẩn đoán được nguyên nhân khiến anh bất tỉnh.Lý Vân Nhi vẫn luôn túc trực bên cạnh anh không rời một bước.
Lăng Chi Hiên nhanh chóng phân phó cho Trình Ân đến làm bác sĩ chính theodõi tình hình của Dương Hoàng Trí. Đồng thời thay anh tiếp tục điều travề con gái của ông chú ma cùng với sự việc năm đó.
Theo lời kểcủa ông chú, vào năm đó một dịch bệnh lạ đã xuất hiện ở nơi ông đangsinh sống. Và vì là bệnh dịch nên chính phủ phái quân đội lập đồn trú và cách li khu bị dịch bệnh, lập nên những căn lều chăm sóc người bệnh,đồng thời cho người nghiên cứu vắc xin. Hên xui may rủi như thế nào màông đã vô tình nghe được đoạn đối thoại của người được chính quyền cửđến điều hành đợt điều trị và điều tra dịch bệnh này. Dường như ông tađang nói chuyện điện thoại với ai đó rất bí mật.
Sau khi ngheông mới biết thì ra có một lực lượng bí mật đã chọn nơi này làm nơinghiên cứu ra cách chữa bệnh sinh học gì đó, đại khái ông ta cũng kohiểu hay ko biết mấy vấn đề này, nhưng cuối cùng thất bại mà dẫn đếndịch bệnh như hiện tại. Vì muốn ngăn chặn nên chính phủ đã ra lệnh giếtchết hết những người trong ngôi làng này rồi tiêu huỷ tất cả mọi thứ đểtránh giữ lại mầm mống của dịch bệnh, sau đó đem tất cả chôn vùi vào sâu hàng ngàn mét bên dưới lòng đất. Ngay lúc đó ông bị bắt quả tang nghelén nên đã bị giết bịt đầu mối ngay lập tức rồi chôn cùng với nhữngngười bị mắc bệnh.
Lăng Chi Hiên lập tức cho người đi điều trangọn nguồn của vụ việc này, liên quan đến dịch bệnh sinh học thì mọi thứ đều là vô cùng nguy hiểm và có nguy cơ tiềm ẩn rất cao.
Sau khiđiều tra mới được biết con gái của ông chú vào 20 năm trước có trở vềnơi này vốn là muốn thắp nhang cho người cha đã mất của mình nhưng không may đã bị mất tích một cách bí ẩn. Đồng thời gian đó các vụ mất tíchnổi lên khắp đất nước, không chỉ là phụ nữ mà đến đàn ông với trẻ nhỏ,chỉ trừ người già mới không là đối tượng của bọn bắt cóc đó. Vấn đềnghiêm trọng là cảnh sát không thể điều tra ra được bọn bắt cóc là ai.Vụ án này đã kéo dài từ 20 năm trước đến tận bây giờ vẫn không điều trara được, bọn họ giống như là bị bốc hơi, hoàn toàn mất tích mà không đểlại dấu vết hay liên hệ nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]