Buổi tối, khi thành phố tràn ngập trong những ánh đèn hoa lệ cũng là lúc con người buông lỏng bản thân sau một ngày dài phải khoác lớp vỏ nguỵ trang nặng nề. Thời điểm con người sẽ dễ dàng lộ ra con người thật của họ,bởi vì bóng đêm chính là thứ có thể che giấu tốt nhất cho một con ngườikhác bên trong họ. Ánh sáng và bóng tối luôn tồn tại song song, cũng như đằng sau ánh đèn hoa lệ chính là bóng đêm sâu thẳm, cũng như đằng saunhững lời dối trá chính là một sự thật đã bị che giấu vùi lấp. 
Dương Ngọc Linh đứng ở con đường đi bộ trong công viên cạnh bờ sông. Ánh đènđường mờ mờ ảo ảo hất xuống đường, in vệt bóng dài trên nền gạch. Bêncạnh là một người đàn ông trẻ tuổi, cũng không phải ai xa lạ, chính làHàn Tử Ngộ. 
Hàn Tử Ngộ nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương Ngọc Linh theo kiểu mười ngón tay đan vào nhau. Giờ phút này, anh cảm thấy đôi bàn tay nhỏ bé trong tay anh đang run rẩy cũng giống như trái tim anh đang runrẩy. Anh rất muốn nói hết nỗi lòng mà anh đã cất giấu cũng như nỗi nhớchất chồng khiến anh như muốn điên lên trong suốt hai năm nay, nhưng tất cả trong giờ phút này cũng chỉ đều hoá thành hình bóng tĩnh lặng củangười đang đứng trước mắt. 
Hàn Tử Ngộ dang tay kéo Dương NgọcLinh ôm chặt vào trong lồng ngực mình. Cảm nhận cơ thể nhỏ bé ấm áp màrất lâu rồi anh không được chạm vào. Cảm nhận mùi hương quen thuộc, cảmnhận hơi thở quen thuộc.... Tất cả, tất cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tron-sao-bao-boi/2726156/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.