Chụp xong ảnh cưới đã là bốn giờ chiều. Lục Hàm Châu vốn định đưa Kiều Tẫn đi ăn cơm trước kết quả đi được nửa đường cậu liền ở trên xe ngủ mất, đầu thiếu chút nữa đập vào kính cửa.
Hắn đưa tay muốn đánh thức vỗ vỗ người cậu, kết quả đứa nhỏ này không biết ngủ giả hay ngủ thật mà lại thuận thế dựa vào lồng ngực hắn, ngủ cũng rất sâu.
Lý Chân từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn, "" Tiên sinh, có muốn dừng một chút không.""
"" Không cần.""
"" Từ nơi này đến nhà, không kẹt xe cũng cần hơn hai giờ, ngài...""
Lục Hàm Châu ánh mắt từ trên văn kiện trong tay nhấc lên, nghiêng đầu nhìn Kiều Tẫn một cái, đưa tay điều chỉnh tư thế cho cậu, hạ thấp giọng nói với Lý Chấn: "" Cậu ấy nhát gan, lúc ngủ có thể an phận như thế, phỏng chừng đột nhiên đánh thức sẽ sợ đến không yên ổn nổi. Tôi cũng phiền, cứ để cho cậu ấy ngủ đi.""
"" Vâng.""
Lý Chân luôn luôn ít nói, có được đáp án liền không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng mà lái xe.
Lục Hàm Châu rũ mắt xuống tiếp tục xem văn kiện, tin tức tố vị sữa lại cố tình quanh quẩn tại chóp mũi làm cho hắn khó giải thích được mà có chút buồn bực.
Lục gia đến đời của Lục Dương Huy mới bắt đầu kinh doanh, lúc trước vẫn là gia tộc quân chính*, quy củ tuy rằng lưu truyền đến đời nay nhưng cũng không đến nỗi thương cho roi cho vọt. Mà rốt cuộc cũng không có mấy phần tình cảm đáng để nói.
*Quân chính: quân sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tin-tuc-to-cua-anh/169359/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.