Kiều Tẫn chưa từng nghe hắn đề cập tới nhà bên ngoại, không biết là người như thế nào, có thích cậu hay không. Lúc Lục Hàm Châu hỏi cậu vẫn còn tốt, đến lúc xe dừng liền cảm thấy căng thẳng, rất giống một nàng dâu mới về nhà chồng. "Nghĩ gì vậy, tin tức tố lan ra hết rồi." Lục Hàm Châu đưa tay sờ trán cậu, "Có chỗ nào không thoải mái sao?" "Không phải, em hơi lo lắng." Kiều Tẫn thở dốc vài hơi, đưa tay mở cửa sổ xe, cảm giác như còn chưa hết lo lắng liền liên miên lẩm bẩm hỏi hắn: "Bà ngoại có dễ tính không anh? Bà thích người như thế nào, nhỡ em làm không tốt..." "Xuỵt..." Lục Hàm Châu đặt ngón tay lên môi cậu ngăn cậu lại, nhẹ giọng nói: "Em rất tốt, chắc chắn bà sẽ rất thích em." "Tại sao anh chưa từng nhắc đến bà ngoại? Quan hệ của hai người không tốt sao?" "Không phải, bà ngoại rất thương tôi, ông ngoại tương đối nghiêm khắc vì mẹ tôi nên sẽ không muốn thừa nhận tôi, thêm vào việc những năm gần đây tôi... Ừm, làm việc thích dùng thủ đoạn, ông ấy không quá tán đồng, cho nên rất ít khi đến thăm." Kiều Tẫn nhìn mặt hắn, nhỏ giọng phản bác: "Nhưng anh rất tốt mà!" Lục Hàm Châu cười cười, nắm tay trái của cậu nhẹ nhàng nhéo một cái, "Không sao, hai năm qua ông cũng đã dần cảm nhận được rồi." Kiều Tẫn rất ít khi nghe hắn nói về người nhà hắn, từ Lục Dương Huy đến Chu Uyển Dung, đều là cậu tự mình cảm nhận, hắn rất ít khi nói đến, phỏng chừng cũng không có gì để nói. Cậu muốn ôm Lục Hàm Châu một cái nhưng bây giờ hắn đang lái xe, không thể làm gì khác hơn là nhịn lại, khẽ mím môi dưới suy nghĩ tìm từ, hỏi hắn: "Lúc chúng ta kết hôn, ngoại có đến không anh?" Lục Hàm Châu nở nụ cười, "Muốn kết hôn rồi? Muốn đến vậy sao?" Việc này vốn là để từ từ lên kế hoạch, bị Lục Hàm Châu trêu trọc như vậy làm cậu cảm thấy thật giống như mình thật sự sốt ruột muốn kết hôn, hai má nhất thời đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Không, không phải." "Thật sự không muốn sao?" Lục Hàm Châu nhìn cậu thẹn thùng quay mặt đi, cố ý đùa cậu, "Không muốn vậy chúng ta không kết hôn." "Không..." Kiều Tẫn vừa ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với mắt hắn đang mỉm cười, dùng sức đẩy hắn một cái, "Em không nói chuyện với anh nữa." "Được rồi, đùa em thôi, bọn họ là thế hệ trước, ngoại trừ không thích người như tôi thì ai cũng thích, cũng thích dạng ngoan ngoãn đáng yêu, chút nữa em chỉ cần dẻo miệng một chút là sẽ lấy lòng được mọi người, nếu thật sự không làm được thì trốn sau lưng tôi, được không?" Kiều Tẫn gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, cậu không muốn làm Lục Hàm Châu mất mặt. Dẻo miệng một chút, ngoan một tẹo. Kiều Tẫn nắm chặt tay, cậu có thể. Lục Hàm Châu nhìn cậu hít thở sâu tự làm công tác tư tưởng cho mình, không nhịn cười nổi, hắn vẫn luôn không nói có thể đưa Kiều Tẫn về nhà vì bên ngoại cũng không quá tán đồng với hắn. Thư hương thế gia toàn người cương trực, Chu Uyển Dung đối với gia tộc như một sự sỉ nhục, còn hắn thì lại càng phức tạp hơn, vết nhơ của gia tộc lại thêm những thủ đoạn hắn dùng trên thương trường mấy năm nay thì Chu gia không tài nào tán thành nổi. Hắn cũng không muốn để Kiều Tẫn đến hứng chịu ánh mắt của mọi người. Chu Tĩnh Mẫn tuy rằng nghiêm túc nhưng lại vô cùng thương xót đứa cháu này, ông không có con cái, cho nên coi Lục Hàm Châu như con trai ruột, những năm nay cũng đã nói giúp hắn rất nhiều lần. Lần này thân thể bà ngoại không tốt, cũng là ông mượn lý do này để cho Lục Hàm Châu dẫn Kiều Tẫn về một chuyến. Một đường thấp thỏm lo lắng cuối cùng cũng đã tới cửa nhà. Chu gia là một cái đại viện khá cũ, ở giữa là một vườn hoa hòe cổ được xếp thành tầng, mùi thơm thanh đạm lan tràn khắp đại viện. Lục Hàm Châu dừng xe, mở cốp sau xách đồ ra, đưa cho Kiều Tẫn một cái túi tương đối nhẹ. "Anh mua đồ từ khi nào vậy?" Kiều Tẫn kinh ngạc hỏi hắn, từ lúc ra khỏi Lục gia đã dừng xe đâu nhỉ. "Tối qua." Lục Hàm Châu đóng cốp lại, không coi ai ra gì hôn cậu một cái, "Đau đầu?" Bên trong đại viện có mấy đứa trẻ ngồi xổm dưới tàng cây chơi, nhìn thấy hắn hôn Kiều Tẫn liền cười rộ lên, "Chú Lục! Chú thật không biết xấu hổ!" Kiều Tẫn vừa nghe liền lập tức đỏ mặt lùi về phía sau một bước che miệng lại, "Anh sao lại!" Lục Hàm Châu quay đầu trừng mấy đứa nhỏ kia một cái, đưa cho chúng chút hộp kẹo trong tay, "Nhóc con, cầm ăn đi." "Cảm ơn chú Lục!" Bọn nhỏ như ong vỡ tổ tới phân nhau lấy hết, Lục Hàm Châu ôm cậu đi vào trong. Nhà chính Chu gia tương đối thấp hơn cái viện kia. Kiều Tẫn vừa đi vừa quay đầu lại, "Bọn trẻ là ai vậy?" Lục Hàm Châu còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên một âm thanh vang lên đánh gãy hắn, "Hàm Châu." Lục Hàm Châu quay người, thu hồi đùa cợt trên mặt, lễ phép mỉm cười, hơi vuốt cằm nói: "Chú Giản."Kiều Tẫn cùng quay đầu lại, nhìn người đàn ông trước mặt, cánh tay còn kẹp hai quyển sách, thoạt nhìn vô cùng nhã nhặn, không khó nhìn ra nét phong lưu thời trẻ. "Kiều Kiều, đây là chú Giản." Kiều Tẫn lấy lại tinh thần, vội ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Chú Giản." Giản Trí Viễn gật đầu, vừa đi vừa nói: "Cậu của con hôm qua họp rất muộn mới về, giờ còn chưa dậy, ông ngoại dẫn bà ra ngoài tản bộ rồi chắc sẽ về sớm thôi." Lục Hàm Châu nói với ông vài câu, lại hỏi bệnh tình bà ngoại, người đàn ông lắc đầu nói: "Không có gì lắm, giải phẫu rất thành công, chú ý một chút là ổn." Kiều Tẫn yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng ánh mắt lặng lẽ rơi trên người Giản Trí Viễn, lại sợ bị phát hiền liền thu lại rất nhanh. "Vào đi." Giản Trí Viễn mở cửa, Lục Hàm Châu và Kiều Tẫn theo sau đi vào. Kiều Tẫn căng thẳng muốn nắm tay Lục Hàm Châu, vừa đụng tới lại cảm thấy không quá ổn muốn thu lại, lại bị hắn lập tức nắm lại, thấp giọng ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Đừng sợ, chú Giản là người yêu của chú, hai người đều là beta cho nên không có con." "Chú?" Lục Hàm Châu lúc này mới nhớ tới, hình như mình chưa giới thiệu tử tế cho cậu, vừa vặn Giản Trí Viễn cũng đang đi gọi Chu Tĩnh Mẫn dậy liền chỉ tay một cái, "Chính là người đặc cách, ký tên cho em vào đại học Bình Thành, hiệu trưởng đại học Bình Thành." Kiều Tẫn vừa nghe thấy hai chữ hiệu trưởng, ngay lập tức ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Chu Tĩnh Mẫn, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời choáng váng. "Chào, chào hiệu trưởng!" Trong trường, Chu Tĩnh Mẫn vô cùng nghiêm khắc nhưng ở nhà lại rất hiền hòa, mỉm cười với cậu, "Kiều Kiều tới rồi đấy à, ăn cơm chưa, lại đây cùng ăn không?" Kiều Tẫn căng thẳng đến nỗi tay cũng không biết đặt chỗ nào, oán trách nhìn Lục Hàm Châu, "Sao anh không nói sớm." Lục Hàm Châu coi như chuyện đương nhiên, "Là do em không hỏi." "Hai đứa đứng cửa làm gì vậy?" Một thanh âm già nua vang lên từ phía sau, Kiều Tẫn quay lại nhìn, chỉ thấy một ông lão khỏe mạnh, lông mày sắc bén, khí khái cương trực đang dẫn theo một bà lão đi đến. "Ông ngoại, bà ngoại." Lục Hàm Châu cũng kính chào hỏi. Kiều Tẫn cũng vội vàng gọi theo, "Ông ngoại, bà ngoại." Ông lão lạnh giọng hừ một tiếng, tại lúc Kiều Tẫn căng thẳng đến mức không đứng vững ông lão mới thu tầm mắt, nói: "Cậu đến là được cần gì mua nhiều đồ như vậy, thừa tiền." Lục Hàm Châu mỉm cười không phản bác, lặng lẽ nhìn Kiều Tẫn ra hiệu, người sau lập tức hiểu vội đưa tay nói: "Bà ngoại, để con dìu bà." Giọng nói ông ngoại ngay lập tức nghiêm khắc, "Không lễ không tết, có chuyện gì?"Lục Hàm Châu cười nói: "Không có chuyện gì thì không thể đến thăm ông ngoại sao, nếu ông không hoan nghênh con vậy cứ xem như con tới thăm chú với chú Giản đi, nếu không được thì coi như con đến thăm bà ngoại." Ông lão lại hừ lạnh một tiếng. Kiều Tẫn cảm giác được ông ngoại không cao hứng, căng thẳng khẽ cắn đầu lưỡi, bất thình lình bị xoa má một cái. "Ôi đứa nhỏ ngoan, bà nghe Tĩnh Mẫn nói con rất ngoan, lớn lên cũng rất xinh đẹp, khiêu vũ cũng đẹp, lại lãng phí gả cho cái thằng Lục Hàm Châu, thật không tin nổi." Kiều Tẫn không biết nói cái gì, thở hổn hển vài cái, "Con không..." Lục Hàm Châu lại không vui, "Bà ngoại, không được so sánh như vậy đâu, sao lại gọi là lãng phí, con đẹp trai như vậy lại còn có thể kiếm tiền, gả cho con là phải tu luyện tám đời mới được đấy, đúng không Kiều Kiều?" Kiều Tẫn nhẹ nhàng gật đầu. Bà ngoại hắng giọng nói: "Nhìn cái bộ dạng tự luyến này đi, giống ông ngoại con hồi còn trẻ như đúc, Kiều Kiều của bà đừng để ý đến nó, nói cho bà ngoại nghe, Hàm Châu đối xử với con tốt không?" Kiều Tẫn vội vàng nói: "Tốt, anh ấy đối với con rất tốt, là con không xứng với đàn anh." "Đàn anh?" Bà lõa cười một cái, tự hiểu đây là tình thú của lũ trẻ, lúc còn trẻ bà còn gọi chồng là thầy cơ mà. Kiều Tẫn đỡ bà ngoại ngồi lên ghế sa lông, bà nhìn quanh, nhìn đến Kiều Tẫn thẹn thùng không thôi, tin tức tố chậm rãi lan tràn. "Mấy tháng rồi nhỉ?" Bà ngoài xoa bụng cậu hỏi. Kiều Tẫn ngẩn ngơ: "Dạ?" "Con gả cho Lục hàm Châu cũng một năm rồi, đã có con chưa, bà ngoại không thể trông cậy vào cậu của con, có thể được bế cháu một lần bà ngoại cũng yên tâm nhắm mắt xuôi tay." Kiều Tẫn nhìn đôi mắt hơi vẩn đục của bà, lại liên tưởng đến sắc mắt tái nhợt của giọng nói hơi khổ sở vừa rồi: "Bà ngoại đừng nói lung tung, bà còn có thể sống rất nhiều năm đó." "Không dám hy vọng xa vời đâu." Bà lão hiền hòa vỗ tay cậu: "Con là con ngoan, nhìn thấy Lục Hàm Châu có thể lấy được con bà cũng yên lòng." Lục Hàm Châu ló đầu ra, không còn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị như lúc thường, tựa như cũng có chút vui đùa của hậu bối, cười nói: "Hóa ra bà ngoại muốn có cháu đến vậy, thế thì con phải nỗ lực một chút thôi." Hai má Kiều Tẫn ửng hồng, nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, "Anh đừng nói bậy trước mặt bà ngoại." Lục Hàm Châu không để ý chút nào, hôn lên má cậu một cái, trêu đến ông ngoại phải ho khan một tiếng, "Chú ý một chút đi!" "Con hôn vợ con thì có gì không tốt, đúng không bà ngoại?" Bà ngoại rất hiền hòa, híp mắt cười nói: "Đúng." Nói xong lại ngửa đầu về phía ông lão nói: "Ông đừng cứng nhắc như vậy nữa, muốn cả đời cổ hủ sao." Lục Hàm Châu ngồi bên cạnh ôm Kiều Tẫn vào lòng, ngón tay đùa nghịch trên vai cậu, chốc chốc lại đùa đến vành tai, "Nghe không, bà ngoại muốn một đứa cháu, sinh một đứa cho bà bế được không?" Kiều Tẫn thẹn thùng gật đầu: "Đều nghe theo anh." "Nếu nghe theo tôi, vậy tôi còn có một chuyện muốn hỏi ý kiến Kiều Kiều một chút." Lục Hàm Châu ngước nhìn ông ngoại, lại nhìn qua Chu Tĩnh Mẫn, cuối cùng nhìn bà ngoại. "Chúng ta sinh đứa thứ nhất, không quan tâm là nam hay nữ đặt cho nó họ Chu, gọi chú là ông, gọi ông ngoại là cụ." Lục Hàm Châu nhìn Kiều Tẫn, nhưng cũng là nói cho những người trong phòng này nghe. Chu Uyển Dung xin lỗi Chu gia, ông lão oán cả đời cũng chỉ có chuyện này để tiếc nuối. Đồ vật trong tay ông ngoại thiếu chút nữa rơi xuống đất, liên tục ho khan vài tiếng mới trụ được, Chu Tĩnh Mẫn lại nhíu mày, "Hàm Châu, con không cần..." Lục Hàm Châu nói: "Con cũng không phải là người quyết định, đứa nhỏ sau này là từ bụng Kiều Kiều sinh ra, phải hỏi ý kiến của em ấy." Mọi người đồng loạt nhìn Kiều Tẫn, cậu còn chưa thoát ra khỏi vui mừng vì Lục Hàm Châu đồng ý muốn có em bé với cậu đã bị mọi người nhìn chằm chằm, gượng gạo đứng lên nói: "Con đồng ý!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]