Chương trước
Chương sau
Lục Mặc ăn bánh chỉ ăn từng chút từng chút một, có lẽ cảm thấy đây là một nghi thức rất đặc biệt.
Trước đây Kiều Tẫn cũng rất ít khi tổ chức sinh nhật, Phùng Ngọc Sinh không thích cậu, cho nên Dương Cần rất ít khi tổ chức sinh nhật cho cậu, lần nào cũng mua cho cậu một cái bánh nhỏ để cậu ăn trong phòng.
So sánh với Lục Mặc bây giờ, chỉ có thể tự mình mua tự mình ăn, cậu vẫn còn rất hạnh phúc.
"Mặc Mặc, còn muốn ăn nữa không?"
Lục Mặc lắc đầu, Kiều Tẫn nhìn bánh ngọt gần như chưa động một miếng nào trên bàn, đứng lên bọc nó vào trong hộp, cúi đầu nhìn cậu bé: "Vậy chúng ta gói về, buổi tối ăn với chú hai nhé?"
Lục Mặc lại lắc đầu, "Con phải về nhà."
Ngón tay Kiều Tẫn dừng một chút, nhìn khuôn mặt cô đơn của cậu bé, nhanh chóng buộc chặt dây gói hộp hỏi cậu bé: "Thẩm gọi ba ba con, nói hôm nay con ở đây được không?"
Lục Mặc lập tức ngẩng đầu, "Thật không ạ?"
"Thật." Kiều Tẫn mỉm cười, lấy điện thoại gọi cho Lục Bình Ngôn, lúc này mới nhận ra là mình không có số của đối phương liền nghiêng đầu hỏi: "Số điện thoại của ba ba con là gì?"
Lục Mặc nhanh chóng nói ra, Kiều Tẫn lại thấy đau xót trong lòng, Lục Mặc thuộc lòng số điện thoại của Lục Bình Ngôn.
Đầu bên kia rất nhanh đã nhận máy, thanh âm Lục Bình Ngôn rất bình tĩnh, không nghe ra được chút tình cảm nào, "Alo."
"Đại ca, là tôi, Kiều Tẫn."
"... Có chuyện gì sao?"
Ấn tượng của Kiều Tẫn về Lục Bình Ngôn thật ra không quá tệ, mỗi lần gặp mặt hắn đều rất ôn hòa, so với không khí trào phúng, châm biến của Lục gia thì hắn tốt hơn rất nhiều.
Nhưng kể từ lúc biết hắn đối xử như vậy với Lục Mặc, lại bởi vì hắn lén đâm sau lưng Lục Hàm Châu cho nên cậu cũng không quá có thiện cảm với hắn.
"Tôi có hơi nhớ Mặc Mặc, có thể cho cậu bé chơi với tôi hai ngày không?" Kiều Tẫn hơi sốt sắng cầm điện thoại, đang suy nghĩ xem nếu hắn không đồng ý thì mình phải nói như nào.
Lục Bình Ngôn hơi chần chờ một chút, sau đó nói: "Được, Mặc Mặc rất nghịch ngợm, mong là không gây phiền phức cho cậu."
Kiều Tẫn vội nói: "Không, cậu bé rất ngoan ngoãn, cảm ơn đại ca."
Lục Bình Ngôn cười một tiếng, trêu đùa cậu: "Nếu thật sự thích trẻ con như vậy sao không sinh một đứa cho Lục Hàm Châu?"
Kiều Tẫn vừa nghe xong đột nhiên nhớ đến việc Lục Bình Ngôn để Lục mặc quỳ gối suy nghĩ trong phòng, không lựa lời đã nói: "Tôi không chắc chắn có thể hoàn thành tốt trách nghiệm của một người cha không, tôi sợ phá hủy cuộc đời của một đứa trẻ."
Lục Bình Ngôn khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy cậu đang châm chọc mình nhưng lại nhớ tới mỗi lần gặp cậu đều núp trong lồng ngực Lục Hàm Châu, bộ dáng vô cùng nhát gan, hẳn sẽ không biết châm chọc ai.
"Được rồi, tôi phải đi họp, tôi sẽ gọi điện cho Hàm Châu để cậu ấy đón nó đến."
Kiều Tẫn nói: "Không cần, tôi tự đến đón."
Lục Bình Ngôn dừng một chút, nói: "Được." Sau đó liền cúp máy, không chút chần chờ.
"Ba ba đồng ý rồi ạ?" Lục Mặc cũng có chút sốt ruột, mãi đến khi Kiều Tẫn gật đầu cậu bé mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn thẩm thẩm."
Kiều Tẫn xoa đầu cậu bé, nhấc hộp bánh và cặp sách của cậu bé ra khỏi cửa hàng bánh ngọt.
Lục Mặc được cậu nắm tay, lần đầu tiên có nghi hoặc giống như một đứa trẻ, "Tại sao thẩm lại nói với ba ba con không chắc có thể hoàn thành trách nghiệm của người cha?"
Kiều Tẫn ngẩng đầu, một lúc sau lại cúi đầu nhìn Lục Mặc. Cậu rất muốn có con, nhưng sau những suy nghĩ ngày hôm nay, tuy là cậu sẽ không phạt con mình phải quỳ nhưng lại cũng không chắc có thể làm tốt hơn Lục Bình Ngôn.
Nhỡ đâu cậu cũng làm không tốt, làm cho đứa nhỏ kia giống Mặc Mặc, vậy thì không sinh còn tốt hơn.
"Mặc Mặc, con thấy thẩm có tốt không?"
Lục Mặc mím môi, vành tai ửng đỏ nói: "Tuy rất ngốc nghếch nhưng.... Nhưng con thích thẩm, nếu thẩm và Lục Hàm Châu là ba ba con thì tốt rồi."
Kiều Tẫn sững sờ.
**
Dựa theo lời hẹn, Lục hàm Châu đi tới club Thu Thủy Thiên trước mười phút.
Mục Sương Lam tới sớm hơn một chút, mặc T shirt sáng màu và quần dài hơi tối màu, trước mặt vẫn còn nguyên già nửa ly trà.
Trong nháy mắt, Lục Hàm Châu cảm thấy như được về lại thời điểm lúc hắn mới quen Mục Sương Lam.
"Anh đến sớm."
Lục Hàm Châu đẩy ghế, ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Nếu cần thì đúng giờ tôi quay lại?"
"Anh vẫn như vậy, mở mồm ra là muốn đâm người, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, thì đúng là không sai tí nào." Mục Sương Lam rót cho hắn một ly trà, trên mặt có hai phiến lá xanh tươi nổi bồng bềnh.
Trà ô long.
"Anh hẹn tôi ra đây hẳn là muốn hỏi tôi tại sao lại đưa cổ phần cho anh đúng không?"
Lục Hàm Châu không chạm vào ly trà kia, ánh mắt sắc bén quan sát người đối diện, nhàn nhạt hỏi: "Đây là bồi thường?"
Mục Sương Lam không lên tiếng, cũng coi như là chấp nhận.
"Nếu cậu không muốn nói, vậy để tôi hỏi cậu." Lục Hàm Châu gnofoi thẳng người, hai tay đặt lên bàn, "Chuyện Dương Cần chết có phải do lão Lục hay không?"
Mục Sương Lam chần chờ một chút, nói: "Là tôi."
"Mục Sương Lam, giết người là phạm pháp, cậu có biết không?""Không phải như anh nghĩ đâu, tôi đã muốn cứu bà ấy!" Mục Sương Lam phản ứng rất lớn, đập tay xuồng bàn, hơi muốn đứng dậy lại phát hiện ra mình có chút bất lịch sự liền ngồi lại vào chỗ.
"Hôm đó tôi đến bệnh viện thăm lão Lục, tôi phát hiện lão Lục muốn gây bất lợi cho bà ấy, còn tìm người ngụy trang thành tai nạn. Bà ta cũng cho là tôi đến để hãm hại bà ấy cho nên vì trốn tôi nên không cẩn thận bị xe tông, là ngoài ý muốn!"
Khóe miệng Lục Hàm Châu hơi cong, hừ một tiếng: "Ngoài ý muốn."
Mục Sương Lam biết hắn vẫn không chịu tin mình, lại nhất thời không nghĩ ra lý do nào để phản bác, không thể làm gì khác hơn là cắn răng không nói nữa.
"Còn việc cậu đến trại giam gặp Kiều Chấn Hoa thì sao? Đừng nói với tôi là cậu muốn làm việc tốt, nên tùy tiện chọn lại một tù nhân."
"Đúng, tôi gặp Kiều Chấn Hoa là vì lão Lục, nhưng tôi không làm như lão ta nói, lần đó phản bội anh là lần cuối cùng tôi nghe lời lão." Mục Sương Lam vô lực giải thích.
Ngữ khí của Lục Hàm Châu rất bình tĩnh, cuối cùng vẫn hỏi câu này, "Năm đó cậu phản bội tôi chi vì yêu Lục Bình Ngôn, muốn giúp anh ta lấy được Lục thị?"
Vai Mục Sương Lam run lên, tuy anh vẫn luôn lảng tránh, không muốn nói về vấn đề này nhưng cuối cùng vẫn là bị đụng chạm đến nó.
Thanh âm Lục Hàm Châu lạnh lẽo, như một lưỡi dao tẩm độc găm thẳng vào tim Mục Sương Lam, đau đớn khiến cho anh mất hết sức lực, ngay cả hít thở cũng rất mệt mỏi.
"Tôi đối xử với cậu không tồi." Lục Hàm Châu ngẩng đầu, dường như than thở nói: "Coi cậu như tâm phúc, hơn cả anh em, lúc đó trong lòng cậu có do dự một giây nào không?"
Những năm này, Mục Sương Lam vẫn luôn không ngừng cố gắng vượt qua sự áy náy trong lòng. Lục Hàm Châu không nói anh còn có thể miễn cưỡng lừa gạt mình rằng hắn rất mạnh mẽ, sự phản bội của mình không ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.
"Cổ phần của cậu, tôi sẽ không cần." Lục Hàm Châu trả lại văn kiện, "Tôi cũng chưa cần cậu bố thí bất kì thứ gì, thứ cậu cướp đi từ tôi thì 5% cổ phần này không đủ để bù đắp."
Tầm mắt Mục Sương Lam mơ hồ nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trên bàn, bên tai là thanh âm lạnh lẽo của Lục Hàm Châu.
"Người thua cuộc thật sự là cậu, không phải tôi, tôi cũng không cần cậu phải bồi thường." Lục Hàm Châu đứng lên, lạnh lùng nhìn người ngồi trên ghế, "Cậu và Lục Bình Ngôn luôn chỉ biết dằn vặt nhau, cậu có nhớ được hôm nay là sinh nhật Lục Mặc không?"
Mục Sương Lam sững sờ.
"Để trừng phạt bản thân mình cậu đã chọn không muốn quen biết Lục Mặc, Lục Bình Ngôn vì muốn cậu nhận thua luôn đối xử với Lục Mặc rất lạnh nhạt, xa cách vạn dặm. Năm đó cậu vì anh ta phản bội tôi, anh ta cũng vì cậu mà không chút do dự đoạn tuyệt quan hệ với lão Lục. Chuyện đến nước này cũng chỉ là đang làm khổ lẫn nhau."
Có những người từ nhỏ đã được ánh sao lấp lánh vây quanh nhưng lại chỉ biết nghi ngờ, cuối cùng lạc lối ở trong những ánh sao ấy.
Ví dụ như Lục Bình Ngôn và Mục Sương Lam.
Có những người sinh ra ở bùn lầy, trú ngụ ở nơi vực sâu, bỗng nhiên nhìn thất một vì sao liền nắm lấy gắt gao, cuối cùng đã nắm giữ được toàn bộ ánh sáng của nó.
Ví dụ như Lục Hàm Châu và Kiều Tẫn.
May mắn, đương nhiên là Lục Bình Ngôn may mắn hơn nhiều, có Lục Dương Huy, không tiếc thanh danh mình lót đường, lại ngay cả mẹ kế Chu Uyển Dung cũng rất chiều chuộng, muốn gì được đấy.
Lục Hàm Châu chưa từng được cảm nhận những ấm áp đó cho nên cũng biết được không dễ có được, nên phải nắm chặt lấy nó.
"Sớm biết như vậy thì cậu không nên sinh Lục Mặc."
Lục Hàm Châu nói xong, kéo cửa đi ra ngoài, để lại một mình Mục Sương Lam đờ đẫn nhìn văn kiện trên bàn, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì đó nhanh chân bước theo ra ngoài.
Cậu đuổi theo, chưa chạy được bao lâu đã thấy có người ngăn cản Lục Hàm Châu, xung quanh còn có không ít người đến xem náo nhiệt.
Mục Sương Lam vội vàng chạy tới, "Xin hỏi có chuyện gì vậy?! Các người là ai?" Người kia liếc nhìn anh, lạnh nhạt nói: "Chúng tôi là cảnh sát, nghi ngờ Lục Hàm Châu có liên quan đến một vụ tai nạn nên đến mời người này đến hỗ trợ điều tra. Những người không liên quan phiền đứng gọn sang một bên."
Mục Sương Lam cảm thấy không ổn, kéo tay người kia lịa không cho đi, khăng khăng truy hỏi: "Tai nạn nào?!"
"Anh hỏi cặn kẽ như vậy làm gì? Tôi nhắc nhở anh đừng cản trở công tác của chúng tôi." Nữ cảnh sát liếc nhìn anh, "Buông tay ra! Nếu còn không buông tay vậy thì dẫn anh ta về sở cảnh sát luôn đi!"
Lục Hàm Châu vốn vẫn luôn không lên tiếng, thấy nữ cảnh sát kia hung ác như thế bỗng nhiên mỉm cười nói, "Tôi đến để hỗ trợ điều tra, không phải tội phạm, mong mọi người tôn trọng một chút."
Nữ cảnh sát lườm hắn một cái, nói: "Thành thật chút."
Mục Sương Lam nghe đến tai nạn xe, trong lòng liền có một suy đoán, cẩn thận hỏi: "Có phải tên là Dương Cần không? Vậy thì Lục Hàm Châu không liên quan! Không phải anh ấy!"
Nữ cảnh sát nhìn anh, "Dẫn về cùng đi."
Trong phòng thẩm vấn.
Nữ cảnh sát đập một tập văn kiện lên bàn, quay người nhìn về phía Lục Hàm Châu, "tận tâm" chiếu đèn bàn vào đống văn kiện.
"Đây là một chút văn kiện nặc danh, ghi chép rất tỉ mỉ việc Dương Cần lợi dụng chức quyền để ma túy ở trong kho hàng, bà ta là mẹ vợ anh, tại sao lại muốn hại anh như thế?"
Lục Hàm Châu cụp mắt nhìn lướt qua, hai tay ôm ngực nhàn nhạt nói: "Tôi không biết."
"Anh không biết? Vì anh hại chồng của bà ta, cũng dẫn đến việc xảy thai của Dương Cần nên bà ta rất hận anh, sau đó mới ném ma túy vào kho hàng của anh. Anh cảm thấy bà ta đã phá hủy Lục thị của anh nên anh mới giết người!"
Lục Hàm Châu khẽ cười, "Cô cảnh sát, Mục Sương Lam ở bên cạnh nói cậu ấy mới là hung thủ hại chết Dương Cần."
"Có phải là cậu ta hay không chúng tôi tự biết thẩm tra, không cần anh phải dạy dỗ!" Nữ cảnh sát dường như vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, nói những phán đoán của mình chắc như đinh đóng cột, "Một ngày trước khi Kiều Chấn Hoa tự sát, anh dẫn Kiều Tẫn đi gặp ông ta, trước mấy ngày Dương Cần chết anh cũng dẫn Kiều Tẫn đến gặp, có chuyện trùng hợp đến vậy à?"
Lục Hàm Châu đặt hay tay giao nhau lên bàn, tầm mặt dao động vài giây, từng chữ từng chữ nói: "Bọn họ chết, không liên quan gì đến tôi."
"Vậy anh giải thích di chúc này của Dương Cần kiểu gì?" Nữ cảnh sát đập túi hồ sơ trước mặt hắn, "Bà ấy nói hy vọng không phải là anh có nghĩa là bà ấy nghi ngờ anh, vậy thì hung thủ chính là anh!"
Lục Hàm Châu nhíu mày, tại sao lại còn một phần di chúc nữa? Ngoài Kiều Tẫn, Dương Cần còn đưa cho một người khác?
Nữ cảnh sát thấy hắn biến sắc, tưởng rằng mình đã tìm ra mấu chốt, lập tức thừa thắng xông lên, "Anh cảm thấy Dương Cần sống ngày nào là gây bất lợi cho anh ngày đó cho nên anh tông chết bà ấy, phải không!"
"Tôi không làm."
"Anh làm! Anh hận bà ta, hận bà ta kéo anh xuống, khiến anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác tiếp nhận Lục thị cho nên anh ra tay giết Dương Cần!"
Lục Hàm Châu dựa lưng vào ghế, "Hôm bà ấy chết, tôi và Kiều Tẫn đang nghỉ dưỡng ở một sơn trang nói chuyện làm ăn, chủ của nơi đó có thể làm chứng cho tôi, nghệ sĩ dương cầm Phương Kha cũng ở đó, các người có thể tự kiểm chứng."
"Loại như các người có thể dùng tiền giết người, cần gì phải lộ diện mới có thể giết."
"Nếu có thể dùng tiền giết người, tại sao không phải là người khác dùng tiền giết người rồi đổ thừa cho tôi?" Lục Hàm Châu ngồi thẳng người, ánh mắt kiên định nhìn nữ cảnh sát, từng chữ từng chữ lạnh nhạt nói: "Cảnh sát, giết người là phạm pháp."
"Anh cũng biết giết người là phạm pháp sao? Theo tôi được biết ở trong những năm này, anh đã vì lợi nhuận mà ép rất nhiều người phải chết." Nữ cảnh sát châm chọc nói.
Lục Hàm Châu nhíu chặt mày, không còn hờ hững như ban đầu nữa, lạnh lùng hỏi: "Cô cảnh sát, ở trường cô chưa được dạy là phỏng đoán chưa có căn cứ xác định rõ ràng được coi là lăng mạ người khác không? Là một cảnh sát vì lợi ích của nhân dân là có thể tùy ý lăng mạ một công dân sao?"
"Anh!"
"Cô có chứng cứ tôi giết người thì cứ lấy ra, nếu như là hỗ trợ điều tra vậy phiền cô điều chỉnh lại thái độ của mình." Lục Hàm Châu dựa vào ghế, ánh mắt nhìn về phía nữ cảnh sát kia, hỏi: "Thi hành pháp luật, để cảm xúc cá nhân xen vào nhiều như vậy, lãnh đạo cũng đồng ý sao?"
Lần này nữ cảnh sát không kiềm chế được nữa, đập bàn một cái, làm cho cảnh sát bên cạnh sợ hết hồn, cũng đồng thời phát hiện ra tâm tình của cô không ổn, vội nói: "Chị Trương, chị bình tĩnh trước đã, vừa nãy hình như đội trưởng có việc tìm chị, chị cũng mệt mỏi cả ngày rồi. Thay ca để anh Vương vào đi chị."
Nữ cảnh sát hít sâu một hơi, "Xin lỗi, tôi không khống chế được mình."
Lục Hàm Châu cười nhạt, thật ra hắn chỉ cần nói ra chuyện Dương Cần làm giả độ khớp tin tức tố và cấu kết với Lục Dương Huy là có thể một lần làm cho dứt điểm. Nhưng hắn đã bỏ ra công sức lớn như vậy để che giấu độ khớp tin tức tố với Kiều Tẫn, sao có thể tự mình nhận tội.
Nữ cảnh sát lại đặt một phần văn kiện khác lên bàn, lần này ngữ khí không có chất vấn công khai như trước, nhưng vẫn không thiếu phần lạnh lùng: "Mục Sương Lam có quan hệ gì với anh?"
"Cậu ta từng là trợ lý của tôi, sau đó đã từ chức."
"Đây là kiểm chứng DNA, chứng minh Lục Mặc là con trai của anh trai anh và Mục Sương Lam, nói cách khác Lục Mặc là con ruột của anh ta."
Lục Hàm Châu: "Thì?"
"Mục Sương Lam là trợ lý của anh, sau khi Lục Bình Ngôn bị tai nạn dẫn đến liệt hai chân thì anh lại triệt để tiếp quản Lục thị, mà không lâu sau đó Mục Sương Lam lại sinh cho Lục Bình Ngôn một đứa con."
Nữ cảnh sát dừng một lúc, quan sát vẻ mặt Lục Hàm Châu tiếp tục nói, "Tôn Khang Hoa là người gây ra tai nạn lúc đó, mà hắn lại là đồng bọn hợp tác cùng anh, lại là kẻ tình nghi trong vụ tráo ma túy lần trước, anh định giải thích thế nào?"
Ngón tay Lục Hàm Châu hơi siết lại, cơ dưới cằm cũng căng lên, ánh mắt sắc bén nhìn nữ cảnh sát, "Ý cô là, tôi lợi dụng Mục Sương Lam?"
"Trợ lý từ chức là chuyện bình thường, còn chuyện cậu ta có là cha ruột của Lục Mặc hay không tôi không rõ. Tôn Khang Hoa gây ra tai nạn năm đó, các người điều tra ra cũng là do ngoài ý muốn, tôi cũng không thể vì một chút ngoài ý muốn đó mà ném đi cơ hội làm ăn." Lục Hàm Châu cười nhạo một tiếng, nói tiếp: "Phá án thì phải động não, cô đang làm gì vậy?"
"Cốc cốc."
Có người gõ cửa, nữ cảnh sát đứng lên mở cửa, người ngoài cửa trao đổi với cô vài câu, cô chần chờ một chút mới nói, "Được rồi, cậu đi đi."
Cô trở lại, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Lục Hàm Châu, tiếp tục hỏi: "Anh định giải thích chuyện Mục Sương Lam chuyển nhượng cho anh 5% cổ phần này như nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.