Ngón tay Lục Hàm Châu đặt trên bàn khẽ gõ, suy tư nghĩ. Vừa nãy ở ngoài cửa rõ ràng cho thấy Kiều Tẫn rất sợ Phùng Triều Ân, thế nhưng vào phòng ăn rồi, không nhắc lại chuyện đó cũng sẽ không sợ nữa.
Nếu như đoán không lầm, hẳn là do sự ảnh hưởng của cách Dương Cần giáo dục cậu. Không nhìn thấy sẽ không sợ, trôi qua rồi coi như chưa từng phát sinh, căn bản sẽ không nghĩ cần phải oan ức, cũng sẽ không nghĩ cần phải đi cáo trạng.
Vừa nãy hắn có thể mang Kiều Tẫn đến phòng ăn khác nhưng hắn không làm vậy. Hắn là muốn cho Kiều Kiều biết cậu ở bên cạnh mình là tuyệt đối an toàn, kể cả gặp phải Phùng Triều Ân cũng không cần né tránh.
Chỉ có điều, cậu thật giống như không lý giải được hành động bảo vệ này của hắn.
Lục Hàm Châu có chút bất đắc dĩ, tự mình lén lút làm nhiều chuyện như vậy, đứa nhỏ này lại không phát giác được cái gì, cái gì cũng không hiểu được.
Quên đi, chỉ ỷ lại như thế cũng được, dù sao cũng tốt hơn cậu đi ỷ lại người khác.
Lục Hàm Châu thuận tay cầm khăn lên lau miệng cho Kiều Tẫn, lại lấy ly kem còn một nửa từ trong tay cậu đặt xuống bàn, hỏi: " Đồ ăn nơi này ngon không?"
Kiều Tẫn vô ý thức liếm kem còn trên môi, nói, " Ngon.", sau một lát lại bổ sung: " Lần sau có thể tới nữa không?"
Ngón tay Lục Hàm Châu hơi dừng lại, đây là lần đầu tiên Kiều Tẫn chủ động yêu cầu hắn, hắn hơi nở nụ cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tin-tuc-to-cua-anh/1664232/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.