Lục ""tổng tài bá đạo"" Hàm Châu xưng hô tôi-em lên sàn.
Trong đầu nháy mắt hiện lên hình ảnh tối qua Kiều Tẫn cẩn thận từng li từng tí xuống lầu, còn có bộ dáng không chịu nói khi bị hắn ép hỏi. Đến cuối cùng là bị hắn bức đến khóc nức nở, cả người đều là hương sữa.
Hình ảnh từng cái từng cái một thay phiên nhau hiện lên, mỗi cái như là một nhát dao xẹt qua đầu quả tim hắn.
Kiều Tẫn lá gan nhỏ như vậy, dám tiến vào thư phòng hắn giấu đồ phỏng chừng đã là cực hạn, làm sao có thể trước mặt hắn thừa nhận, còn văn kiện kia đại khái là tâm tư hiếu kỳ của một đứa nhỏ.
Lục Hàm Châu siết chặt tay, nhân nhịn đau xót ở tim, trầm thấp thở ra một hơi.
Cậu bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua quà tặng hắn, Phùng Ngọc Sinh không hề thương cậu đương nhiên cũng sẽ không cho quá nhiều tiền tiêu vặt. Mua được cái bút này nói không chừng là tiêu hết số tiền tích trữ của cậu.
Cậu khóc lóc không để cho hắn chạm vào, nhìn thấy hắn bước tới còn phát run đến không đứng vững, Lục Hàm Châu nhắm mắt lại.
Hắn cả đời này đều sống trong lừa dối, ngoài trừ sóng gió quỷ quyệt thì cũng chỉ còn âm mưu toan tính. Một lời nói dối, một tấm hình còn có bộ dáng cậu vào trong thư phòng hắn lật văn kiện, hắn phút chốc liền nhớ tới Mục Sương Lam năm đó.
Trong nháy mắt, Lục Hàm Châu cảm thấy bản thân mình từ lúc bắt đầu như thể đã bị cái gì bổ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-tin-tuc-to-cua-anh/1664223/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.