Từ buổi tiệc trở về dù là ngồi trên xe hay về đến Lạc Gia, Lạc Triệu đều cảm nhận thần sắc không ổn của Tô Tuyết Giao. 
Lúc vào đến sảnh chính, Lạc Triệu nói. 
- Lên thư phòng chúng ta nói chuyện với nhau một chút. 
Tô Tuyết Giao dường như không muốn quan tâm ông nói gì. 
- Em hơi đau đầu lúc khác chúng ta nói chuyện sau đi. 
Tô Tuyết Giao muốn lướt qua ông để lên lầu. 
- Nói nhanh thôi không mất nhiều thời gian đâu. 
Nói rồi ông lướt qua bà ta đi thẳng lên thư phòng. Tô Tuyết Giao có chút tức giận nhìn theo bóng lưng quái lạ của ông ta mà trong lòng khó hiểu. 
Vẫn là nối bước theo sau tiến vào thư phòng. 
Bà ta đi đến kéo ghế ngồi đối diện với Lạc Triệu.. 
- Có chuyện gì anh nói mau đi, em thấy hơi mệt trong người. 
Lạc Triệu nhìn qua bà ta cũng không vội trả lời mà kéo lấy học tủ và lấy ra một tờ giấy đẩy trước mặt bà ta. 
Sắc mặt Tô Tuyết Giao liền biếc sắc.. 
- Anh...anh đang làm gì thế..? 
Lạc Triệu lúc này mới chậm rãi lên tiếng. 
- Chúng ta ly hôn đi.. 
Tô Tuyết Giao cảm thấy đầu mình như ai dùng búa bổ mạnh vào. 
Choáng váng. 
Bà ta đẩy đơn về phía ông, giọng nói cũng hơi run rẩy. 
- Em..em làm gì sai chứ? Anh có phải là tức giận chuyện gì không? Anh cứ nói đi em sẽ sửa mà. Vợ chồng chúng ta bên nhau bao nhiêu năm rồi đâu thể nói chia tay là chia tay thế được.. 
Lạc Triệu nhìn bà ta đỏ mắt sắp khóc đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-ly-hon/435370/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.