Nước mắt làm nhòa cả mắt cô, Lạc Băng ngã quỵ xuống đất ôm lấy thân thể mong manh của mình đang run rẩy kịch liệt.. 
Bất ngờ lúc này chẳng biết từ khi nào lại có người đứng trước mặt cô. Lạc Băng nhìn mũi giày người đó, cô hốt hoảng vội lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên.. 
Nước mắt vừa lau không rõ lý do lại rơi xuống, miệng nhỏ hé mở chẳng thốt nên lời.. 
- Tử... 
Bàn tay người đàn ông che miệng cô lại anh ôm lấy cô mở cửa căn phòng nhà kho đối diện ôm cô vào trong, cửa phòng vừa đóng  Lạc Băng liền nấc nghẹn vừa vui mừng xen lẫn hoang mang. 
Lạc Băng không thể tin vào mắt mình, cô lấp bấp.. 
- Anh..anh...sao lại thế này..? Anh lại lừa gạt em nữa đúng không? 
An Tử Song lau nước mắt cho cô. 
- Ngoan, đừng khóc, làm em hoảng sợ rồi.. 
Lạc Băng run run làn môi từ sợ hãi thành vui sướng khi tận mắt chứng kiến An Tử Song bình an đang đứng trước mặt cô. 
Cô đánh lên ngực anh.. 
- Anh hù chết em rồi, em ghét chết anh huhu.. 
An Tử Song biết lần này anh đã khiến Lạc Băng sợ hãi thật rồi. Đến giờ ôm cô vào lòng anh còn cảm nhận rất rõ thân thể cô lạnh ngắt, run rẩy rất đáng thương. 
An Tử Song tự trách bản thân mình, anh ôm chặt Lạc Băng vào lòng.. 
- Đừng khóc, xin lỗi em..đừng sợ, anh ở đây mà.. 
Lạc Băng khóc không ngừng, dù có ôm chặt thật chặt lấy anh nhưng trái tim thì vẫn không thể yên ổn. Như rằng sợ buông ra anh liền biến mất. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-ly-hon/435359/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.