Tô Triết nhìn mình trong gương với khuôn mặt góc cạnh tuấn tú. Anh ta còn nhớ Lạc Băng thích nhất đàn ông mặc áo sơ mi trắng cho nên hôm nay dụng ý mặc chiếc áo sơ mi màu cô yêu thích. Bước ra phòng 
khách nhìn bàn thức ăn đã chuẩn bị sẵn hoa và rượu đỏ toàn bộ là theo khẩu vị của Lạc Băng. Làn môi Tô Triết nhếch lên tràn ngập sự chờ mong cũng đã lâu rồi họ mới gặp lại nhau. Đêm nay thôi anh ta sẽ khiến cô phải trở thành người phụ nữ của anh ta. Sau chuyến công tác lần này An Tử Song sẽ không thể trở về được nữa, ngày tháng sau này Lạc Băng chỉ có thể thuộc về một mình anh ta. 
Nghĩ đến thôi Tô Triết đã không cầm cự được lòng mình mà trong lòng lâng lâng hạnh phúc... 
Reng..reng.. 
Lúc này chuông cửa vang lên Tô Triết quay người liền nở một nụ cười vui mừng. 
Nhanh chân sãi bước ra mở cửa. 
- Em đến.. 
Khi cánh cửa mở ra theo đó giọng nói vui mừng của Tô Triết cũng im bật.. 
Sắc mặt cũng trở nên khó coi vô cùng. 
- Sao em lại đến đây? 
Ân Tố Như nhếch môi bước đến liền sà vào lòng Tô Triết ôm lấy cổ anh ta. 
- Còn không phải đến tìm anh sao? Có biết người ta nhớ anh thế nào không hả? 
Tô Triết vội gỡ tay vô ta ra, nghiến răng tức giận cảnh cáo. 
- Em điên à? Có biết Lạc Băng chuẩn bị đến đây không? Đi nhanh đi đừng để xảy ra rắc rối. 
Ân Tố Như bị anh ta đẩy ra có chút bực tức nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-ly-hon/435354/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.