Sáng hôm sau, Lạc Băng dậy rất sớm dù tối hôm qua bị dày vò không ít. Cố gắng chịu đựng cơn đau nhức của thân thể cô vẫn không muốn bỏ qua phút giây ăn sáng cùng An Tử Song rồi hôn tạm biệt và tiễn anh ra xe mà đi công tác. Với ai thì sao Lạc Băng không rõ chứ riêng cô những giây phút ngọt ngào đó cô không bao giờ muốn bỏ lỡ. Hạnh phúc vợ chồng chẳng phải vung đắp từ những điều nhỏ nhặt mà ra sao? 
Sau khi ăn sáng cùng nhau hai người nắm tay nhau ra xe, Lạc Băng sửa lại nếp áo cho An Tử Song rồi dịu dàng hôn lên mặt anh, mỉm cười khẽ nói. 
- Đi nhanh rồi về với em. 
An Tử Song liếc mắt nhìn Mark và KeVin ở phía sau hai người hiểu ý xoay người. 
Lúc này An Tử Song liền cúi đầu mút lấy môi Lạc Băng cho cô nụ hôn nồng nàn buổi sớm. Qua mấy giây sau anh mới nhả môi cô ra mà luyến tiếc thả nhẹ vài cái hôn vụn vặt, dây dưa quyến luyến không muốn rời. 
- Anh sẽ về sớm với em. 
- Dạ. 
Lạc Băng ngại ngùng cố gắng làm cho nhịp tim ổn định, sắc mặt thì ửng hồng vì còn dư âm nụ hôn vừa rồi. 
Tài xế lúc này mới dám tiến đến mở cửa cho An Tử Song. 
Lạc băng hối thúc anh. 
- Trễ rồi, anh đi đi. 
Ánh mắt An Tử Song quyến luyến nhìn cô dường như không nỡ xa cô vậy. Bàn tay anh xoa mặt cô, thở dài có chút bất đắc dĩ. 
- Anh đi đây. 
Nói rồi anh ngồi lên xe, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-ly-hon/435352/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.