Lạc Băng không rõ vì sao hôm nay mình lại yếu đuối đến vậy,có lẽ vì kiếp này cô quá yêu An Tử Song.Nên chỉ một vết xước nhỏ khiến anh nghi ngờ tình yêu của cô.Cô liền không cho phép mà uất ức đến đau lòng. 
Lần đầu thấy Lạc Băng khóc, An Tử Song rồi tinh rối mù..Anh hôn lên mặt cô, lau nước mắt cho cô mà vội vàng nhận sai.. 
- Ngoan! đừng khóc, anh sai rồi...Anh nhận lỗi với em mà.. 
An Tử Song nhìn cô khóc mà đau lòng gần chết, anh cúi đầu mút lấy môi cô chỉ biết dùng nụ hôn dỗ dành cô từng chút..Lạc Băng lúc đầu còn né tránh nhưng An Tử Song cứ sấn tới cuối cùng anh cũng hôn thật sâu..Tiếng nấc nghẹn ngào dần rồi nhỏ lại chỉ còn tiếng giao thoa của môi lưỡi.. 
Qua mấy phút sau An Tử Song mới quyến luyến rời khỏi đôi môi hơi sưng đỏ của Lạc Băng..Thả từng nụ hôn lên chóp mũi ửng hồng của cô.. 
Anh khàn giọng.. 
- Đừng giận nữa, mình hòa nhau nha. 
Lạc Băng phụng phịu, vểnh môi.. 
- Anh đừng có mơ.. 
Hừ! Cô mới không bị anh dụ.. 
An Tử Song phì cười lại cúi đầu mút mát môi cô.. 
- Em giận anh vì anh đem bệnh tình của mình ra để nói dối, khiến em lo lắng.Em giận anh vì em biết anh còn nhiều bí mật chưa chia sẻ với em.Anh có thể giải thích tất cả.. 
An Tử Song lúc đầu vốn bị sự ghen tuông che mắt nên anh cứ nghĩ Lạc Băng vẫn còn lo lắng cho Tô Triết nhưng sau khi cô nháo nhào một trận anh liền hiểu ra mọi chuyện. 
Dù 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-ly-hon/435338/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.