Lạc Băng có chút xấu hổ,cười khan đi đến gần chỗ anh..
- Sao lại uống rượu? anh còn chưa khỏe hẳn đâu đấy..
An Tử Song đặt ly rượu lên quầy,ánh mắt dịu dàng bao lấy cô.
- Anh chỉ uống một chút cho dễ ngủ.
Nhìn qua mái tóc còn ướt của Lạc Băng, do cô mới gội đầu nhưng chỉ lau khô không muốn sấy.
Hàng chân mày An Tử Song hơi chau nhẹ.
- Sao em không hong tóc cho khô, sẽ cảm lạnh đấy..
Lạc Băng sờ sờ lên tóc,nghiêng đầu nhìn anh, bất giác một suy nghĩ quái lạ lóe lên trong đầu.
- Em không hong đâu, anh mau hết bệnh để mà hong tóc giúp em. Còn không em để như vậy .
Không nghĩ cô lại nói thế, An Tử Song trước hết là bất ngờ, sau lại tự trách mình.
Miệng lại quở trách cô vợ nhỏ đang cố làm càn nhưng giọng nói của anh chẳng một chút uy lực nào..
- Không được trẻ con như vậy..
Lạc Băng nhún vai..
- Em trẻ con đấy thì sao, làm nũng với chồng mình thì có gì sai. Em không biết, em mặc kệ..
Nói rồi Lạc Băng quay lưng đi vào trong,làn môi đỏ cũng cong lên giảo hoạt.
An Tử Song nói đúng lúc ở bên cạnh Tô Triết cô luôn mạnh mẽ, cô còn chưa bao giờ làm nũng với anh ta. Nhưng khi ở cạnh An Tử Song rồi, Lạc Băng mới thấy từ ngoại hình hay tính cách cô cũng chỉ là cô vợ nhỏ muốn làm nũng với anh và nếu có thể bây giờ cô chỉ muốn rút vào lòng anh mà làm nũng cho thỏa lòng.
Lạc Băng leo lên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-ly-hon/435299/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.