🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lạc Triệu có chút sốt ruột, nhìn bầu không khí có chút căng thẳng.

Ông nhẹ giọng nói.

- Xin lỗi mọi người, con bé Lạc Băng ham công tiếc việc lắm.Chắc là trên đường chạy đến.Mong anh và Tử Song thông cảm.

An Khương thì rất hòa nhã vì ông biết Lạc Triệu với anh cả nhà ông là bạn thân từ thời đại học, nếu không thân thì hai nhà đâu hứa hẹn hôn nhân cho hai đứa nhỏ.

Nhưng từ khi anh cả của ông qua đời,mối quan hệ này cũng đưa vào quên lãng. Chưa nói đến với tính cách quái gở xa cách còn lạnh lùng như An Tử Song thật khó trách người ta không dám đến gần.

An Khương cười xòa.

- Không sao,tuổi trẻ ấy mà biết cố gắng là đáng khen, chờ một chút cũng không sao cả.

Nghe An Khương nói thế nhưng người mà Lạc Triệu quan tâm đó là thái độ của An Tử Song.Thế nhưng anh rất im lặng, ánh mắt cũng chả buồn động đậy chẳng rõ có quan tâm ông ta vừa nói cái gì hay không?

Ngón tay An Tử Song để trên bàn hơi nhịp nhẹ, sắc mặt ngoài lạnh nhạt ra thì cũng không tức giận.

Lạc Triệu âm thầm nghĩ chắc là không sao..

Lúc Tô Tuyết Giao trở vào sắc mặt bà rất khó coi, bà nhìn qua An Khương và An Tử Song.

Nhẹ kéo ghế ngồi xuống, nói khẽ với Lạc Triệu..

- Em gọi con bé không được, em có gọi đến Lạc Thị mọi người nói lúc chiều con bé bị ngất xỉu, Giản Nhu đã đưa Tiểu Băng đến bệnh viện..

- Ngất xỉu sao?

Lạc Triệu hốt hoảng, âm lượng cũng lớn lên khiến

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-ly-hon/435273/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.