Tạ Đình Phong chỉ vừa mới tĩnh giấc đã gặp một tình huống khó hiểu,anh ấy cau mày mà nhìn Dì Tô nhưng Dì cũng chẳng biết phải nói với anh như thế nào vì đến Dì cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Nhưng khi chú ý đến cái khăn đang đắp trên trán của Đình Phong,Dì Tô mới chợt mở lời: "Thiếu gia cậu bị sốt sao?"
Đình Phong ngồi dậy đưa tay cầm lấy chiếc khăn mềm màu xanh nhạt,đôi mắt không khỏi băn khoăn:
"Ai đã đắp khăn cho tôi?" Anh quay sang hỏi ngược lại Dì Tô.
Dì Tô chỉ nhìn anh mà lắc đầu rồi đột nhiên buột miệng nói " Không lẽ là cô ấy"
Nghe Dì nói thì Đình Phong hơi nâng ánh mắt lên:
"Hôm qua nhà có khách ư?" Anh hỏi.
"Dạ vâng thưa cậu! Là khách của ông chủ" Dì Tô trả lời.
Tạ Đình Phong dòm xuống chiếc khăn đang cầm rồi anh chuyển tầm nhìn về phía cửa,một câu hỏi duy nhất xuất hiện trong đầu " Ông quen cô ấy sao?"
Hạ Tuyết Nhi sau khi chạy ra khỏi phòng của Tạ Đình Phong, cô liền chốn về phòng đóng kính cửa rồi ngồi sụp xuống hai tay ôm lấy mặt mà khóc nức nở:
"Xấu hổ,thật xấu hổ,mình phải làm sao bây giờ? Ăn nói thế nào với người ta đây huhu..hu"
Tuyết Nhi ban đầu chỉ vì ý tốt nhưng ai ngờ cô lại ngủ quên mất,ý tốt đó giờ biến thành ý gì đây trong mắt của mọi người,Tạ Đình Phong sẽ nghĩ cô như thế nào? Còn ông nữa,tất cả đều sẽ muốn một lời giải thích từ miệng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-lam-vo-cua-anh/1925235/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.