Thế rồi ngày cuối tuần cũng đã đến,Đình Phong phải theo lời ông đưa vợ đi trăng mật. Tất nhiên cái này không phải do anh tình nguyện mà là bị ép bất khả khán,Đình Phong chỉ còn nước thở dài và thở dài......
Tại sân bay X:
"Đợi em với".
Hạ Tuyết Nhi mặc bộ váy xoè màu lam lẻo đẻo theo sau Đình Phong.
Tạ Đình Phong thì diện áo sơ mi đen hoạ tiết hoa trắng cùng với quần jean mabu, đang đi đằng trước thì đột nhiên đứng lại.
Tuyết Nhi lỡ bước chân không kịp dừng, nên qua mặt vào lưng anh.
"Ơ..."
Đình Phong xoay người lại,Tuyết Nhi mới lí nhí nói:
" Do em cứ mãi chạy theo anh nên guốc bị gãy rồi,anh đi chậm lại một chút có được không?"
"Cô cứ phải đi gần tôi thì mới chịu à?"
Anh đưa ánh nhìn xuống dưới chân Tuyết Nhi rồi bảo:
" Tháo nó ra đi"
Tuyết Nhi ngơ người "Dạ...?"
Đình Phong không đợi cô ấy nữa mà khom người xuống tháo giày của cô ra.
"Đình Phong anh làm gì vậy?"
Tạ Đình Phong dùng lực mạnh đập gãy luôn đầu guốc của chiếc còn lại rồi man vào cho Tuyết Nhi.
"Như vậy cô mới đi được."
Chỉ một hành động nhỏ của anh cũng khiến Tuyết Nhi cảm động, nhất thời không nói nên lời.
Đình Phong đứng thẳng lên,anh dùng đôi mắt tinh tú ấy nhìn cô nhưng chỉ giây lát anh lại quay đi.
Tuyết Nhi nhất chân bước được vài bước,thì bỗng dưng giật mình nhìn xuống bàn tay.
Đình Phong đi đằng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-lam-vo-cua-anh/1925185/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.