Chương trước
Chương sau
Bà Lâm hơi nhíu hàng lông mày, đôi ngươi ánh lên tia dò xét '' Xin hỏi hai anh là ai mà lại đứng trước cửa phòng của con gái tôi?''.

Một người liền lên tiếng '' Chúng tôi là cảnh sát của cục điều tra X.'' bàn tay anh ta đưa lên một tấm thẻ sau đó nói tiếp.

"Chúng tôi muốn lấy lời khai từ cô Lâm Uyển Thanh về vụ tai nạn tại đoạn đường A."

"Con tôi vẫn chưa được khoẻ và vẫn chưa nói chuyện được.'' Bà Lâm cố ý dấu diếm không muốn cho hai viên cảnh sát vào gặp con gái.

"Nhưng tôi đã đi gặp bác sĩ, ông ta nói cô ấy không bị thương nặng kia mà, vẫn chưa nói chuyện được sao?'' Viên cảnh sát nhìn bà Lâm bằng một ánh mắt rất nghi hoặc.

Bà Lâm nở nụ cười e ngại, bà hạ giọng

'' Nhẹ hay nặng đều là bị thương cả, sức khoẻ còn yếu nên chưa nói chuyện được như bình thường thôi, mong hai anh thông cảm, khi nào con bé khoẻ lại thì tôi sẽ liên lạc với hai anh sau.''

Hai viên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau rồi một người nói '' Thế cũng được, phiền bà liên lạc với chúng tôi trong thời gian sớm nhất có thể.''

'' Vâng, tôi hiểu.''

'' Chào bà.''

Khi hai cảnh sát vừa rời đi, ánh mắt bà Lâm liền trở nên sắc bén, bà lo Lâm Uyển Thanh sẽ dính vào vụ việc điều tra nên đã gọi điện cho chồng cũ để nhờ vã.

_ Alo mình à.

_Đừng gọi tôi thân mật như vậy, nghe tởm lắm.

_Mình đừng như thế, em có chuyện muốn nhờ.

_Cô cần tiền sao?

_Mình biết em không thiếu tiền, là chuyện của Uyển Thanh...

_Uyển Thanh? Con bé bị gì?

Bà Lâm cầm điện thoại bất giác bà cuối mặt thở ra một hơi dài mệt mỏi.

'' Con gặp tai nạn.''

'' Sao?'' Âm thanh vang lớn trong điện thoại.

'' Mình đừng lo, con bé không bị thương nặng nhưng nó đã lái xe gây ra tai nạn, cảnh sát đã đến lấy lời khai nhưng em không để họ vào làm phiền Uyển Thanh và em cũng không muốn con bị dính đến việc điều tra, vì thế anh có thể giúp cho con được không?'' Bà Lâm ỉu giọng mà nói.

'' Chuyện đó tôi sẽ lo, tôi đang ở nước ngoài nên không đến thăm con ngay được, cô hãy chăm sóc tốt cho nó, tôi sẽ nhanh chóng đáp chuyến bay về nước vào ngày mai và sẽ đến thăm con nhưng khi đó tôi không muốn thấy mặt cô.'' giọng nói nặng trĩu sự vô tình.

Bà Lâm chớp ánh mắt, giọng điệu hạ thấp như một sự cam chịu " Vâng...em hiểu mà, em sẽ chánh mặt, nhưng mình à..em..'' bà chưa kịp nói hết thì chỉ còn lại tiếng '' tút tút..tút..'' trong điện thoại.

Bà buồn bã buông tay xuống, vành mắt rơm rớm một giọt lệ khẽ lăn xuống cầm.

--------

Tuyết Nhi ngồi xuống cạnh giường, cô định lau mặt cho Đình Phong nhưng khi cô đưa khăn lên gần mặt của anh thì bất chợt Đình Phong đã gạt tay cô ra, đôi mắt người đàn ông ánh lên một tia khó chịu.

'' Em chỉ muốn lau mặt cho anh thôi mà.'' Tuyết Nhi ngỡ ngàn nhìn anh.

'' Để Dì Tô làm, tôi không thích người lạ đụng chạm.'' Đình Phong cố dùng sức để nói cho rõ.

Tuyết Nhi cố kìm lòng để giữ sự bình thản trên nét mặt, cô cuối đầu ngón trỏ khẽ vẹt ngang vành mắt '' Vậy em sẽ đi gọi Dì Tô, anh cứ nghĩ ngơi đi.''

Tuyết Nhi đặt khăn lên bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài, lúc cô vừa khép cửa lại thì nước mắt đã rơi lả chả, thư ký Triệu từ đằng trước đi đến nhìn thấy cô ấy như vậy thì cũng cảm thấy rất buồn cho cô.

Thư ký Triệu chậm rãi bước tới, anh khẽ lên tiếng '' Tôi muốn nói chuyện với cô một chút có được không?''.

Tuyết Nhi nhanh chóng vuốt nước mắt, cô ngại ngùng trả lời '' Dĩ nhiên là được nhưng tôi phải đi gọi Dì Tô trước đã.''.

Thế rồi Tuyết Nhi đã đi gọi Dì Tô vào chăm sóc cho Đình Phong, sau đó cô cùng thư ký Triệu ra ngoài khuôn viên bệnh viện để nói chuyện, hai người ngồi trên một cái ghế dài bằng ghỗ.

'' Tôi đã hỏi bác sĩ về tình hình của cậu ấy.''

'' Vậy bác sĩ đã nói gì?'' Tuyết Nhi nhìn qua thư ký Triệu.

'' Cậu ấy bị di chứng từ vụ tai nạn nên dẫn đến mất trí nhớ, người cậu ấy khắc sâu nhất sẽ là người không thể nhớ ra, và khả năng hồi phục hồi rất khó nói trước, cũng có trường hợp chỉ một hai tháng nhưng cũng sẽ có trường hợp lên đến một hai năm thậm chí là mãi mãi không thể nhớ lại.''

Cõi lòng Tuyết Nhi như tựa mũi dao đâm sâu, đau rất đau, nhưng từ ánh mắt chỉ thấy một sự tĩnh mịch không chút dao động, cô cất giọng lạnh lẽo như mặt hồ lúc trời đông '' Thế cũng tốt.''

Thư ký Triệu vô cùng ngạc nhiên, anh không ngờ câu trả lời của thiếu phu nhân Tạ gia lại có thể hờ hững đến như vậy '' Cô nói thế nghĩa là sao?''

''Anh ấy quên rồi thì sẽ không phải bận lòng đến tôi nữa.''

'' Tôi vẫn không hiểu ý cô.''

'' Thư ký Triệu à, Đình Phong tĩnh lại rồi thì cũng phải nói cho anh ấy biết về chuyện của ông Nội nhưng tôi muốn đợi khi xuất viện thì mới cho anh ấy biết vì thế nên...''

'' Tôi hiểu, tôi sẽ không nói gì với cậu ấy đâu.'' Thư ký Triệu liền lên tiếng.

'' Cám ơn anh.'' Tuyết Nhị nhỏ giọng đáp

'' Cô cũng nên đi ngủ một chút đi, trông sắc mặt cô không được tốt lắm.''

Tuyết Nhi đúng thật là rất mệt, chỉ vì Đình Phong nên cô mới cố gắng gượng. Tuyết Nhi hạ ánh mắt gật đầu một cái rồi đứng dậy đi vào, lúc đứng lên thư ký Triệu vô tình nhìn thấy đầu gối của Tuyết Nhi dính màu đỏ anh mới giật mình lên tiếng '' Cô bị thương sao cô Tuyết Nhi?''

Tuyết Nhi quay lại, cô cất giọng bình thản '' Chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi không sao.''

'' Cô nên gặp y tá để sơ cứu vết thương.''

'' Tôi biết rồi.'' Tuyết Nhi trả lời ngắn gọn rồi đi vào trong.

Thư ký Triệu dõi theo dáng người của Hạ Tuyết Nhi từ đằng sau, trong đầu của anh vẫn có chút khuất mắt về câu nói khi nảy của cô ấy '' thế cũng tốt.'' Anh không thể hiểu được ngụ ý của cô ấy là gì, nhưng trong câu nói ấy lại mang một nỗi buồn khó tả.

____

Dì Tô thay Tuyết Nhi lau người cho Đình Phong, Dì Tô đã chăm sóc cho thiếu gia từ khi cậu chỉ mới ba bốn tuổi, tuy chỉ là chủ tớ nhưng Dì Tô rất thương thiếu gia vì Dì không có con cái nên trong lòng Dì đã luôn xem cậu như con trai của mình, hơn nữa gia đình Tạ cũng có ơn rất lớn với Dì nên Dì luôn tự nhũ sẽ thay phu nhân thay lão gia tận tâm tận tụy phục vụ cho thiếu gia suốt cả đời.

'' Thiếu gia cậu tĩnh lại thất tốt biết bao.''

'' Tôi đã ngủ mấy ngày rồi?'' Đình Phong nâng ánh mắt nhìn Dì Tô.

'' Hai ngày rồi, thiếu phu nhân thì ngược lại cô ấy chả ngủ được miếng nào, cứ thức trực bên cậu suốt.'' Dì Tô vô tình nhắc đến ba chữ thiếu phu nhân đã làm hàng chân mày của Đình Phong nhíu sâu, sự ngỡ ngàn bỗng hiện trên gương mặt.

'' Thiếu phu nhân? Tôi đã kết hôn ư?''

'' Là cô gái mà cậu nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt đấy, không hiểu sao cậu lại không nhớ ra cô ấy chứ? Cô ấy chính là vợ của cậu là thiếu phu nhân của Tạ gia.'' Dì Tô nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt bàng hoàng của Đình Phong.

'' Tôi không nhớ gì cả?'' Đình Phong nhíu mắt, đầu anh lại cảm thấy đau nhức, hô hấp không được điều hoà.

'' Thiếu gia cậu đừng căng thẳng quá hãy thả lỏng một chút.''

Đúng lúc Tuyết Nhi bước vào, cô lo lắng khi thấy sự nhăn nhó trên gương mặt của Đình Phong '' Anh thấy không khoẻ ở đâu sao? ''.

'' Đầu tôi đau quá.'' Đình Phong thốt lên.

Tuyết Nhi nhìn qua Dì Tô '' Dì gọi bác sĩ chủ trị giúp cháu.''

'' Vâng.'' Dì Tô vội đi ngay.

Tuyết Nhi đưa tay mát xa hai bên thùy trán cho Đình Phong, ngón tay mềm mại và động tác uyển chuyển của cô đã giúp cho Đình Phong cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, anh dần thíp đi trong giấc ngủ, đôi chân mày cũng nhẹ dãn ra.

Một lúc sau Dì Tô cùng bác sĩ quay vào thì thấy Tuyết Nhi đang gối tay ngủ bên cạnh giường của Đình Phong, thiếu gia xem ra cũng không sao nữa, Dì Tô nhẹ thở phào, bác sĩ chỉ chỉnh lại dây truyền rồi tiêm vào đó một liều thuốc rồi đi ra ngoài.

_____

Thư ký Hoa nở nụ cười điềm đạm, cô cuối chào đại diện của Ngô Thị rồi từ tốn nói '' Chủ tịch hiện không có ở văn phòng, ngài đã ra nước ngoài rồi ạ.''

'' Đi nước ngoài rồi sao?'' Ngô Mẫn tỏ vẻ ngạc nhiên.

'' Vâng ạ.''

'' Là nước nào vậy?''

Thư ký Hoa có phần ngần ngại '' Lịch trình của chủ tịch tôi không thể tùy ý tiết lộ được ạ.''

Ngô Mẫn đưa ngón trỏ lên di chuyển qua lại trước mặt của thư ký Hoa '' Tôi thì khác, tôi là đối tác lớn của Long Dean, không những tôi có quyền được biết lịch trình mà con có quyền yêu cầu một cuộc họp để thảo luận phụ lục hợp đồng cho dự án A ngay lập tức, đây là một dự án rất lớn nếu xảy ra vấn đề gì thì cô có chịu trách nhiệm được không?''

Thư Ký Hoa bị lời nói của Ngô Mẫn làm cho dao động nhưng thực ra cô không hề biết lịch trình của chủ tịch, có muốn nói cũng không thể nào nói được '' Tôi rất tiếc vì lịch trình của chủ tịch được xếp bởi Thư ký Triệu, tôi không thể cho cô biết được thông tin gì cả, nếu như cô có việc gấp thì tôi sẽ gửi mail cho chủ tịch giúp cô.''

Ngô Mẫn không hài lòng, cô khó chịu liếc nhìn thư ký Hoa '' Cuối tuần này tôi sẽ yêu cầu cuộc họp với Long Dean tại tập đoàn Ngô Thị, nếu chủ tịch Tạ không có mặt cũng có nghĩa là thất trách với dự án A khi đó đừng trách bên Ngô Thị không báo trước.''

Dứt câu Ngô Mẫn xoay gót bước đi, Trợ lý Du vội chạy theo sau '' Giám đốc à, dự án A đang tiến hành tốt mà, khi không cô lại yêu cầu cuộc họp làm gì?''

Ngô Mẫn thản thường trả lời '' Tôi muốn anh ta phải quay về.''

'' Ý cô là chủ tịch Tạ sao? ''

'' Trợ lý Du thứ tôi muốn có cái gì là tôi chưa đạt được không?''

Trợ Lý Du liền nói '' Cô luôn đạt được mục tiêu của mình.''

Ngô Mẫn cười một nét đắc ý '' Tôi muốn có Tạ Đình Phong.''

'' Hả?'' Trợ Lý Du mở to mắt kinh ngạc

'' Giám đốc, cô đang đùa đúng không?''

Ngô Mẫn bật lên tiếng cười, cô nghiêng qua nhìn trợ lý Du '' Đùa cợt rất thú vị mà..ha..ha''

Ngô Mẫn bước đến xe thì dừng lại, cô xoay người nhìn vào Long Dean, trong lòng thầm nghĩ '' Người ta nhớ anh nên mới đến đây, ai ngờ anh lại sang nước ngoài, tôi muốn anh phải ở trong tầm nhìn của tôi không được đi đâu cả.''

'' Giám đốc '' Trợ lý Du gọi.

Ngô Mẫn thu lại tầm nhìn, rồi nói '' Về thôi.''

........
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.