Biệt thự Tạ gia:
Đang vướng bận chút suy nghĩ nhưng đột nhiên một luồn sáng chói rọi đến nơi ánh mắt, bất giác ngẩn lên bàn tay đưa ra để chắn đi ánh sáng khó chịu. Đôi môi đỏ thẫm kéo lên nụ cười thích ý thì ra là xe của Đình Phong cuối cùng cũng đợi được lúc anh ta quay về, chẳng ngần ngại chi mà khẩn trương tiến đến xe, giọng nói điệu đà nhưng mang phần hấp tấp thốt lên:
"" Đình Phong!""
"" Uyển Thanh?""
Tạ Đình Phong tự dưng cảm thấy có chút gì đó không vui khi nhìn thấy tình cũ Lâm Uyển Thanh. Nhưng trong toàn bộ ký ức của anh thì cô gái này đang quay về địa vị lúc ban đầu, hiện tại và quá khứ đã bị xáo trộn trong các mảnh ghép của trí nhớ, anh đã không thể nào nhận ra rằng chính người con gái này đã phá hủy tất cả hạnh phúc mà anh đang có.
Tạ Đình Phong bước xuống xe, anh tiến lại gần Lâm Uyển Thanh, hai tay thông thả đúc vào túi quần, anh cất giọng nói:
"" Sao đến mà không nói anh biết?""
Lâm Uyển Thanh liền xích bước chân rồi ôm trầm lấy Đình Phong, cô ta ủy giọng nói "" Em xin lỗi! Xin lỗi anh, cũng may là anh không sao, nếu không em sẽ, em sẽ sống không nổi đâu...hic..hic.""
Tạ Đình Phong cau mày, anh hạ mắt xuống "" Em đang nói lung tung gì thế? Tại sao phải xin lỗi? ""
Lâm Uyển Thanh ngây người, cô từ từ buông tay ra khỏi người của Đình Phong, đôi con ngươi không thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-lam-vo-cua-anh/1925128/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.