"" Đây là đâu?""
Tuyết Nhi mơ màng nhìn xung quanh khu vườn kỳ lạ, một con đường nhỏ trải dài ngay trước mặt, từng thảm cỏ xanh mọc ngay ngắn hai bên đường, nơi những bông hoa đang vươn mình khoe sắc đẹp. Tầm mắt cô nàng mông lung, cô không biết mình đang ở đâu, chỉ biết đây là một nơi rất xinh đẹp, tiếng chim hót vang lên thật yên bình, bất giác cô khẽ nở nụ cười rồi cứ thế mà bước đi trên con đường nhỏ.
Tuyết Nhi đang đi và dáo dát nhìn mọi thứ thì đột nhiên phía cuối con đường có một bóng người. Bóng lưng người này rợp dài trên mặt đất, đầu tóc đã bạc phơ, chỉ nhìn sau lưng nhưng cũng đoán được người đó cũng phải ở độ tuổi thất tuần trở lên. Tuyết Nhi đi chậm lại cô định hỏi thử người ấy đây là đâu, cô tiến đến gần và nhỏ nhẹ cất giọng:
"" Xin chào ạ!""
Người ấy vẫn đứng bất động một chỗ. Tuyết Nhi hơi ngại nhưng cô lại tiếp tục nói:
"" Có thể cho cháu hỏi một chút được không ạ!""
Người ấy vẫn không trả lời.
Tuyết Nhi có vẻ hoang mang, cô nghĩ liệu có khi nào người này bị nặng tai không? hay là cô nói lớn hơn một chút nhưng nếu lỡ không phải thì cô thật bất lịch sự. Tuyết Nhi ngần ngại nhưng sau đó cô đã đưa tay lên để chạm vào người ấy.
Bàn tay cô chạm nhẹ vào tấm lưng nhưng chốc lát cô liền thục lại, cảm giác rất lạ. Thế nhưng cái chạm của cô đã có tác dụng thì phải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-lam-vo-cua-anh/1925110/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.