Edit: Điềm
Beta: Sara
Hàn Khâm hạ thấp người, nhìn vẻ mặt cô như là hổ rình mồi: “Tôi khóa xe, cậu có thể đừng nhìn tôi như thế không?”
“Nếu như cậu chạy thì làm sao đây? Nhanh lên.” Thời Nghiên cau mày nhưng vẫn không dời tầm mắt.
Hàn Khâm khóa xe xong, chìa khóa bỏ vào túi, đứng dậy: “Có thể đi được rồi.”
“Đi thôi.” Cô kéo tay anh vào vườn bách thú mua vé. Thời Nghiên vừa định lấy tiền ra thì Hàn Khâm đã đưa hai mươi đồng qua.
“Tớ lấy tiền của tớ là được rồi.” Cô cười híp mắt, Hàn Khâm gật đầu rồi giơ tay ra: “Mười đồng, vừa nãy không có tiền lẻ.”
Thời Nghiên cũng không tức giận, đưa mười đồng cho anh. Nhân viên bán vé nhìn hai người bọn họ hừ hừ nói: “Con trai bây giờ đúng là keo kiệt từ nhỏ.”
“Dì ơi, con trai cũng là người đó, con gái á, từ nhỏ đã có khí phách, đến lúc gả đi rồi, tiền của họ không phải chính là của dì sao?” Thời Nghiên mặt mày ra oai. Nhân viên bán vé cười một cái, đưa vé cho hai người bọn họ.
Hàn Khâm nhìn cô: “Suy nghĩ rất hay đó.”
“Lúc trước cậu… ” Thời Nghiên uốn họng lại: “Sau này cậu kết hôn rồi, quyền tài chính trong nhà đương nhiên là đưa cho vợ rồi.”
“Nhà tôi chính là của tôi.”
“Nhà cậu không phải là nhà tớ sao?” Thời Nghiên cười híp mắt, không quan tâm câu trả lời của anh, kéo anh đi vào: “Đi thôi, chim cánh cụt ta đến đây.”
“Chim cánh cụt?” Hàn Khâm trợn mắt.
Không phải là chưa từng tới vườn bách thú, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-gap-lai-anh/943311/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.