Edit: Điềm
Beta: Sara
Thời Nghiên kìm nén nước mắt, cầm đĩa trở về nhà, mẹ Thời nhìn cái đĩa trong tay cô thì sửng sốt, kỳ lạ hỏi: “Nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao?”
“Bọn họ dùng cái đĩa khác đựng.” Thời Nghiên cười có chút gượng gạo. Mẹ Thời nhìn cảm thấy kỳ lạ: “Làm sao thế?”
“Không có gì, vừa đi ra thì bị vấp chân té một cái, xém chút nữa thì làm vỡ đĩa rồi, dọa chết con.” Thời Nghiên để đĩa xuống: “Con không đói, con đi vào phòng trước.”
“Đứa nhỏ này, có tật giật mình.” Mẹ Thời thở dài.
Cha Thời cười: “Đồ ăn hôm nay rất ngon.”
Thời Nghiên trở về phòng, quay lưng dựa vào cửa bắt đầu khóc, che miệng đè nén âm thanh nhỏ tiếng nói: “Hàn Khâm, anh ấy biết rồi, anh ấy nhất định đã biết.”
Người đó chính là Hàn Khâm, anh khẳng định biết những người trong đó có chú của anh, nhưng tại sao? Nhà của Hàn Khâm rốt cuộc đã làm sao? Có liên quan gì với ba Thời?
Làm sao đây? Làm sao đây? Thời Nghiên nắm chặt cổ áo cảm thấy khó thở, ba mẹ của Hàn Khâm chết có liên quan tới chú của anh, có khả năng cũng có liên quan tới ba Thời.
Thời Nghiên rất muốn trở về lúc lên đại học, như thế thì cô có thể tìm được Hàn Khâm, sau khi tất cả những việc này đều xảy ra. Mà không phải là trong lúc xảy ra, Hàn Khâm đã nếm trải sự dằn vặt và đau khổ của năm mười tám tuổi.
Nếu như là Hàn Khâm năm hai mươi bảy tuổi, anh nhất định sẽ cho cô phản ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-muon-gap-lai-anh/943305/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.