Từ sau khi để mất vai diễn Đường Phỉ Phỉ, suốt cả một tuần Bùi Anh không có việc gì mới. Hôm nay, như lệ thường, sau khi chụp xong bộ ảnh cho trang phục mới để trưng bày vào tuần sau của cửa hàng Nhậm San San, hai người gọi một cái bánh pizza, ngồi bên cửa sổ ăn ngấu nghiến.
“Hưm —-” Bùi Anh cắn một miếng pizza, kéo dài thật dài, “Tôi ăn Pizza Chicago một trăm năm nữa cũng không chán.”
Nhậm San San liếc nhìn cô, cầm cốc coca lên uống: “Cả năm rồi chưa thấy cô nhận được công việc gì đâu đấy, vậy mà vẫn có thể vui tươi hớn hở thế này, tôi cũng đến chịu cô.”
Bùi Anh lơ đễnh nhún nhún vai: “Cho dù tôi có ngồi oán trời trách đất thì công việc cũng không chạy tới cửa mà.”
“Cô có thể có ý thức tự kiểm điểm một tẹo được không?” Nhậm San San có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Không nói tới cái tên tổng giám đốc Chu kia nữa, kiểu đàn ông chất lượng tốt như Tống Nam Xuyên cô cũng không chịu cua, cô đúng là không khác gì cá muối.” [1]
[1] Cá muối ý chỉ những người không có mơ ước. Ý nghĩa này xuất phát từ một bài hát tên “Cá muối” lấy cảm hứng từ bộ phim Shaolin Soccer của Châu Tinh Trì.
Bùi Anh: “...”
Này, cô vẫn có mơ ước đấy nhá!
“Haizzz —-” Nhậm San San cường điệu thở dài một hơi, “Mùa xuân, đến mèo trên lối đi bộ cũng đi thành đôi thành cặp, chỉ có mình cô vẫn còn làm một con chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mu-moi-yeu-anh/3147885/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.