Bùi Anh gửi lời mời kết bạn, sau khi thêm bạn Tống Nam Xuyên xong, cô lại chăm chú nhìn tư liệu, cẩn thận tìm tòi cái dãy số kia.
“Đây là số điện thoại của anh sao?” Cô hỏi.
“Ừm.” Tống Nam Xuyên gật đầu, cũng cúi xuống nhìn thông tin của cô.
Mi mắt Bùi Anh nhẹ nhàng lay động, bấm gọi vào dãy số kia.
Điện thoại di động trên người Tống Nam Xuyên reo lên.
Anh lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, là một dãy số lạ. Bùi Anh len lén liếc nhìn màn hình điện thoại di động của anh, nói: “Là tôi gọi.”
Khóe miệng Tống Nam Xuyên nhếch lên, nở nụ cười, lưu lại số điện thoại của cô.
Bùi Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng chỉ là trao đổi cách liên lạc thôi mà, sao cô lại có cảm giác như mình vừa hoàn thành một chuyện đại sự kinh thiên động địa vậy nhỉ?
Cô lại cẩn thận cất điện thoại di động đi, nhìn Tống Nam Xuyên mím môi cười cười.
Tống Nam Xuyên nhìn cô, ánh mắt càng thêm dịu dàng: “Sau này có thời gian, chúng ta lại cùng nhau ăn cơm nhé.”
Bùi Anh cố kìm nén trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, gắng sức tự trấn định nói: “Được.”
Sau khi về tới nhà cô, vẫn như lần trước, Tống Nam Xuyên nhìn cô đi vào trong khu nhà xong mới bảo tài xế lái xe đi.
Bước chân nhảy nhót nhẹ nhàng như làn gió tung bay đã nói lên hết tâm trạng hào hứng của Bùi Anh, cô càng đi càng nhanh, cuối cùng nhịn không nổi nhón chân xoay hai vòng trên mặt đất.
Cánh hoa đào ào ào đáp xuống người cô, mấy con mèo hoang trong sân không biết chui từ đâu ra, chạy quanh bắp chân cô kêu meo meo không ngừng.
“Tiểu Hắc Tiểu Hoa, chào buổi tối nhé.” Bùi Anh ngồi xổm xuống, trêu chọc chúng nó, nụ cười trên mặt còn rực rỡ hơn cây hoa đào đang nở rộ sau lưng.
“Meo ~” Mấy con mèo nhỏ kêu to như làm nũng, Bùi Anh đứng lên, nói với chúng nó, “Chị đi lấy thức ăn, mấy đứa chờ nhé.”
Cô nhanh chóng đi lên lầu, đổi một đôi giày đế bằng, cầm theo thức ăn cho mèo và nước suối đã mua trước đó xuống.
Quả nhiên mấy con mèo hoang kia vẫn còn đứng yên đó chờ cô, cô đặt bồn thức ăn chuyên dụng mà mình đã chuẩn bị xuống đất, chúng nó bèn chạy đến ăn ngay lập tức.
Tâm trạng Bùi Anh rất tốt lấy điện thoại di động ra chụp ảnh chúng nó lại, đăng lên WeChat chia sẻ với bạn bè. Nhìn vào danh sách liên hệ, cô không nhịn được lại ngây người nhìn ID WeChat của Tống Nam Xuyên.
Anh chưa từng đăng bắt cứ trạng thái gì, cô có muốn thăm dò quá khứ của anh một chút cũng không được. Cô ghi chú nickname của anh thành “Xuyên Xuyên”, nhìn hai chữ này lại thở dài vô duyên vô cớ.
Cô chủ động hỏi xin cách liên lạc của anh như vậy có khi nào anh sẽ cảm thấy cô có mưu đồ gì khác không? Dù sao anh cũng là tổng giám đốc một công ty lớn như vậy, nhất định đã gặp rất nhiều người chủ động lôi kéo làm quen rồi.
Cô ôm má ngồi xổm ở dưới lầu, đúng lúc đang lo được lo mất, trên WeChat nhắc nhở có một thông báo mới.
Cô nhấp vào xem thông báo, là một cái like rất bình thường của Tống Nam Xuyên cho tấm ảnh cô vừa đăng, nhưng lại giúp cô như sáng khỏi sương mù.
Cô là người như thế nào, sau này khi lui tới gặp gỡ tự nhiên anh sẽ hiểu, cô cần gì phải ngồi đây buồn lo vô cớ chứ. Bùi Anh khẽ bật cười với chính bản thân mình.
Cô sờ sờ đầu một con mèo hoang nhỏ, cười nói với chúng nó: “Mấy đứa cứ ăn từ từ nhé, sáng mai chị sẽ xuống thu dọn bồn thức ăn, ngủ ngon.”
“Meo ~” Mấy con mèo nhỏ tranh thủ lúc rảnh rỗi kêu vài tiếng đáp lại cô.
Bùi Anh sau khi về đến nhà dự định tắm rửa xong rồi đi ngủ luôn, khi đi tới trước tủ quần áo lấy áo ngủ, cô lại thấy khóe miệng cô gái trong gương đang khẽ cong lên.
Trong nháy mắt nhìn thấy dáng vẻ phát xuân ngốc nghếch đó của mình, Bùi Anh xấu hổ cuống cuồng, cô nhảy lên giường vùi đầu vào trong chăn, lăn đi lộn lại hai vòng. Sau khi trút hết ra xong, cô lần sờ điện thoại di động, gửi một tin nhắn cho Nhậm San San: “San San, tôi thêm bạn Tống Nam Xuyên trên WeChat rồi. (>▽<)”
Nhậm San San: Ái chà chà! Từ khi nào động tác của cô lại cấp tốc thế vậy???
Bùi Anh: Tôi cũng xấu hổ chết đi được, _(:3″ ∠)_
Nhậm San San: Xấu hổ cái con khỉ khô ý! Xã hội này vẫn còn nhiều người da mặt mỏng quá, đáng lẽ ra khi nhìn thấy người đẹp là phải chủ động nhào lên nha.
Bùi Anh:...
Cô cảm thấy những câu nói bất hủ trong cuộc đời này của Nhậm San San lại tăng thêm một câu nữa rồi.
Nhậm San San: Cô lén xem trang cá nhân của anh ta chưa? Có thấy bạn gái Giáp Ất Bính Đinh gì không?
Bùi Anh: Anh ấy không đăng gì trên trang cá nhân cả...
Nhậm San San: Ầy, quả nhiên là cao thủ, kín kẽ không một lỗ hổng ~
Không phải đâu!
Bùi Anh khẽ cau mũi, tắt bỏ khung chat với Nhậm San San.
Mặc dù đã chủ động tâm tình với Nhậm San San, nhưng tâm trạng Bùi Anh vẫn cứ như xe ngang qua đỉnh núi, lơ lửng giữa không trung.
Kết quả của buổi tối quá kích động chính là nửa đêm mới ngủ, sáng sớm khi đồng hồ báo thức vang lên, Bùi Anh vẫn cứ nằm ỳ trên giường một lúc lâu, mãi mới chịu bò dậy.
Nhanh chóng làm xong vệ sinh cá nhân, Bùi Anh mở tủ lạnh ra, định lấy túi sữa bò và bánh mì, vậy mà trong tủ lạnh, sữa bò không có, bánh mỳ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, lúc này cô mới nhớ ra mình đã ăn hết tất cả lương thực dự trữ từ hôm qua rồi, vốn định khi về sẽ tiện đường đi mua, kết quả là tâm trạng buổi tối quá mức kích động, chuyện bữa sáng đã ném đến chín tầng mây mất rồi.
Trong tủ lạnh chỉ còn ba mẩu bánh bích quy, Bùi Anh cũng hết cách, đành phải lôi ra xài tạm.
Cô lấy điện thoại di động ra chụp lại bữa sáng thê thảm không nỡ nhìn của mình, đăng lên WeChat: “Bữa sáng [đáng thương] [đáng thương].”
Sau khi đăng xong, cô cầm bánh bích quy lên cắn một miếng, vội chạy xuống dưới lầu. Sau khi lên xe taxi, cô mới lại lấy di động ra nhìn thử.
Mới vừa đăng trạng thái lên WeChat đã nhận được một bình luận từ bạn bè: “Cô còn có bánh bích quy mà ăn là sướng lắm rồi đấy, mỗi sáng tôi đều phải ăn rau xanh đậu phụ đây này. [tạm biệt]”
Bùi Anh nhướn nhướn chân mày, không ít nữ minh tinh trong giới giải trí đều phải ăn uống điều độ, trước giờ cô vẫn không chú ý đến vấn đề này, một phần là do công việc của cô vốn không nhiều, hai nữa là do thể chất của cô ăn cũng không mập.
Cô trả lời bằng một icon tự đắc vô cùng ti tiện, điện thoại di động lại vang lên một tiếng “Tinh”, lại có thông báo mới.
Bùi Anh liếc mắt nhìn, là tin nhắn Tống Nam Xuyên gửi cho cô.
Trong nháy mắt, hô hấp của Bùi Anh như ngừng lại, đầu ngón tay cứng đờ mở tin nhắn đang nhấp nháy trên màn hình ra.
Xuyên Xuyên: Làm sao để có một bữa sáng dinh dưỡng chỉ trong năm phút? Gian bếp mèo béo sẽ dạy bạn cách nhẹ nhàng giải quyết bữa sáng trong một tuần! Thứ hai, sữa chua 200ml, bột yến mạch 40g, hoa quả...
Bùi Anh chăm chú xem xong từng câu từng chữ trong chuỗi tin nhắn dài anh gửi tới, từ tiêu đề đến nội dung, liệt kê thực đơn bảy bữa sáng khác nhau trong một tuần.
Trái tim cô đập bình bình trong lồng ngực, anh nhìn thấy trạng thái mình đăng nên mới gửi tin nhắn này cho cô sao? Không có một lời rào trước đón sau nào, cứ thế gửi cho cô một cái thực đơn rõ ràng nghiêm túc, cô nhìn lại thấy hơi buồn cười.
Cô suy tư một lúc lâu, gửi qua một câu cảm ơn.
Cuối cùng còn cho thêm một cái icon ngại ngùng giả vờ dễ thương.
Xuyên Xuyên: Không cần khách sáo, là Tiểu Trương chuẩn bị cho tôi đấy.
Bùi Anh còn chưa kịp trả lời, điện thoại di động lại khẽ rung.
Xuyên Xuyên: Tiểu Trương là trợ lý của tôi, nam.
”... Ha Ha.” Bùi Anh yên lặng hai giậy, sau đó không nhịn được phì cười, nhẹ nhàng nhuộm hồng đôi gò má.
Tài xế ngồi ở ghế lái liếc mắt nhìn qua, chắc là đang trò chuyện với bạn trai rồi, cười đến sung sướng vậy kìa. Những người trẻ tuổi bây giờ, một câu hai lời là lại ân ân ái ái rồi, thực là không có đạo đức gì cả.
Bùi Anh cầm điện thoại di động, nhanh chóng soạn xong một tin nhắn, gửi đi: “Vậy thì tôi phải cảm ơn Tiểu Trương rồi [cười trộm] tổng giám đốc Tống không bận rộn gì sao, còn có thời gian chơi WeChat?”
Xuyên Xuyên: Phải đi gặp khách hàng giờ đây.
Bùi Anh: Vậy tôi không quấy rầy anh nữa ~
Sau khi Tống Nam Xuyên không đáp lại, Bùi Anh nghĩ nhất định anh đã đi làm việc rồi, bèn cất di động đi.
Sau khi tới trường quay, vẫn cứ như hôm qua hóa trang, thay quần áo. Nhưng mà cô cảm giác ánh mắt nhìn cô của không ít người trong đoàn phim ngày hôm nay có gì đó khang khác so với ngày hôm qua.
Bùi Anh nghĩ mãi vẫn không ra manh mối, cho nên không nghĩ tới chuyện này nữa.
Đến tận khi Đào Đào chạy tới hỏi cô tối hôm qua đi đâu với Tống Nam Xuyên, cô mới như bừng tỉnh. Cô không biết tối qua có bao nhiêu người thấy cô lên xe với Tống Nam Xuyên, nhưng trong cái giới này xưa nay vốn chẳng có bí mật gì, chỉ cần một người biết thì chẳng mấy chốc sẽ khuếch tán ra.
Đào Đào mở to mắt nhìn cô, Bùi Anh hơi mím mím đôi môi được tô son đỏ rực, nói với cô ấy: “Tổng giám đốc Tống thấy tôi không có xe đưa đón nên đưa tôi về nhà thôi.”
Đào Đào vẫn trợn mắt nhìn, hình như có chút không tin: “Hai người không đi đâu khác sao?”
“Có thể đi đâu được chứ, quay cả một ngày tôi chỉ muốn về nhà ngủ.”
“Ồ... Hóa ra thế.” Đào Đào lại trò chuyện đôi câu với cô, đạo diễn đã la hét khai máy.
Bùi Anh không biết Đào Đào có tin hay không, cũng không biết những người khác trong đoàn làm phim nghĩ như thế nào, nhưng cô cũng không có ý định giải thích gì thêm, chuyện như vậy, trước giờ cứ càng tô càng đen. Hơn nữa phân cảnh của cô chẳng mấy chốc sẽ hết, chờ cô đi rồi không quá mấy ngày bọn họ cũng quên mất chuyện này thôi.
Có áp lực quay và chiếu song song, tiến độ của đoàn làm phim đúng là rất nhanh, bất tri bất giác đã đến cảnh diễn đi catwalk mà Trần Thắng từng cố ý đề cập với cô.
Để quay cảnh này, đoàn làm phim đã mời vài người mẫu chuyên nghiệp tới làm khách mời, ban đầu đạo diễn vẫn lo lắng giữa một đám người mẫu chuyên nghiệp, khí thế của Bùi Anh sẽ bị hạ thấp đi, nhưng chờ đến khi thấy Bùi Anh lên đài, lo lắng nhỏ nhặt đó cũng hoàn toàn bị vứt ra sau đầu.
Mặc dù Bùi Anh không cao được như người mẫu chuyên nghiệp, nhưng đôi chân dài miên man lại quá đủ để hấp dẫn ánh nhìn người khác. Hơn nữa sở dĩ diễn viên là diễn viên bởi vì họ có thể đóng vai thành những người khác nhau. Bước lên sân khấu, Bùi Anh chính là một người mẫu quốc tế.
“Khí thế của Bùi Anh được bộc lộ hoàn toàn, đi giày cao như vậy mà vẫn có thể đi lại vững vàng như thế.” Phó đạo diễn cũng không nhịn được cảm thán, ông còn nghi ngờ không biết có phải trước đây Bùi Anh đúng người mẫu hay không.
Đạo diễn nhìn Bùi Anh trên đài, ánh mắt cũng có mấy phần khen ngợi. Vóc dáng của cô rất tốt, thiết kế áo khoét sâu cổ chữ V và váy ngắn bó sát phác họa hết những đường cong tuyệt mỹ của cô nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy quá dung tục. Mái tóc đen dài tới ngang eo được uốn thành lọn lớn, cuộn sóng lay động theo mỗi bước đi nhịp nhàng của cô, cánh tay trắng như tuyết như ẩn như hiện dưới sóng tóc mượt mà.
Cảnh quay này hai bục máy quay phim thay đổi hết mấy góc độ, quay ba lần mới kết thúc, đến khi quay xong Bùi Anh cảm thấy chân mình cũng sắp gãy đến nơi.
Du Khải Trạch vẫn luôn đứng xem từ đầu tới cuối, anh đi sang nâng cằm quơ quơ điện thoại di động về phía cô: “Đại mỹ nữ, nhìn này.”
Bùi Anh không rõ ra sao đến gần xem thử, hóa ra là mấy bức ảnh Du Khải Trạch chụp cô khi nãy đi catwalk.
“Thế nào, tôi chụp cũng không tệ phải không?”
“Phải là rất đẹp mới đúng.” Dưới ánh đèn chiếu biến đổi liên tục trên đài, khuôn mặt cô không có biểu hiện gì, mỗi bước đi đều mang đầy phong thái, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được khí thế kia.
“Chủ yếu là người mẫu tốt.” Du Khải Trạch đi tới bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô, “Muốn tôi gửi cho cô không?”
“Tốt quá, cảm ơn.”
“WeChat của cô.” Cậu ta khẽ hất cằm với cô.
Người này xin số WeChat cũng vô cùng tự nhiên, cùng với sự băn khoăn bất an của cô ngày đó khi muốn xin số WeChat của Tống Nam Xuyên đúng là một trời một vực.
Số WeChat của Bùi Anh vốn cũng không tính là hoàn toàn cá nhân, danh sách bạn bè có rất nhiều người trong giới, gần như mỗi lần tham gia một đoàn làm phim, danh sách bạn bè sẽ lại nhiều thêm một ít. Vào lúc này Du Khải Trạch muốn lấy số WeChat của cô, cô cũng không băn khoăn gì, nhanh chóng gửi lời mời kết bạn cho cậu ta.
Nickname của Du Khải Trạch là Kai, Bùi Anh thuận tiện ghi chú cậu ta thành Du Khải Trạch. Sau khi nhận được ảnh, cô chọn một tấm hình mình thấy ưng ý nhất, đăng lên WeChat.
Không biết Tống Nam Xuyên có thấy không đây?
Cô len lén nghĩ vậy trong lòng.
Có lẽ do bức hình khá là bắt mắt, có không ít người nhanh chóng nhắn lại.
“Đại mỹ nữ đóng phim mới? Càng ngày càng đẹp nha. [háo sắc]”
“Ui giời có phải mắt tôi có vấn đề không vậy? Sao từ ngực trở xuống đều là chân nha. [vừa cười vừa khóc]”
“Bùi Bùi cô diễn “Lưu Quang Nghê Thường” à?”
“Từ sau khi thêm bạn Tống Nam Xuyên xong, cô cực kì chăm chỉ đăng trạng thái nhá. [cười đểu]”
Bùi Anh: ”...”
Không nghi ngờ gì, tin nhắn cuối cùng đến từ Nhậm San San.
Hình như kế vặt của mình đã bị người ta nhìn thấu rồi, Bùi Anh bĩu môi, rất nhanh, bức hình lại thu được một like đến từ “Xuyên Xuyên”.
Bùi Anh vẫn chưa kịp nhếch hết khóe miệng để thể hiện niềm hưng phấn thì lại nhận được một tin nhắn của Tống Nam Xuyên: “Tối nay có rảnh không? Chúng ta cùng ăn cơm nhé?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]