Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Nấm Lùn

Biên tập: Iris

Một tập văn kiện từ luật sư của Tống Nam Xuyên khiến cho các tay paparazzi an phận hơn rất nhiều. Phần bốn câu chuyện của anh và Bùi Anh nhìn qua cũng biết là một giấc mơ xa xôi.

“Tổng giám đốc Tống của cậu thật là lợi hại! Bình thường bọn paparazzi này rất ngông cuồng, ấy thế mà chỉ một tập văn kiện của luật sư gửi đi nhanh như chớp đã xóa tin tức kia khỏi weibo. Yên lặng như gà.” Nhậm San San vừa lướt Weibo, vừa nói tin tức cho Bùi Anh.

Bùi Anh hơi ngước mắt lên, thợ trang điểm đang trang điểm nên cô không dám cử động quá mạnh: “Những tay paparazzi này cũng chỉ dám bắt nạt mấy người trong giới giải trí, công ty của Tống Nam Xuyên khẳng định là có nhóm luật sự, bọn họ nào dám trực tiếp đối mặt với người ta.”

“Đúng thế, tập đoàn Tống thị lớn như vậy, vài phút là làm cho toàn soạn của bọn họ phá sản.” Nhậm San San vừa nói vừa hâm mộ đứng dậy: “Tớ cũng muốn đi tìm một anh chàng giám đốc, Tổng giám đốc Tống của cậu còn anh bạn nào làm giám đốc không?”

Bùi Anh: “… Có cũng không giới thiệu cho cậu được chưa, tớ cũng không muốn làm hại người ta.”

Nhậm San San: “…”

Cô mất hứng lườm Bùi Anh: “Lời này của cậu là có ý gì? Mặc dù chân tớ không dài bằng cậu nhưng chỗ nào nên có đều có đủ, làm sao lại thành hại người ta vậy?”

“… Chính là vì cậu cái gì cần có đều có nên tớ sợ cậu trêu đùa người ta không xuống giường được.”

Nhậm San San còn đang muốn phản bác lại cô, chợt nghĩ lại lời cô vừa nói, liền giật mình kinh ngạc nói: “Bùi Anh, đúng là có bạn trai rồi có khác! Câu này cũng sắp bắt kịp trình độ của tớ rồi đấy.”

Bùi Anh: “… …”

Có một người bạn như Nhậm San San, còn có người bạn trai như Tống Nam Xuyên… cô làm thế nào mới giữ được tâm hồn trong sáng đây!

Linh hồn cô lại rơi vào xét hỏi.

Sau khi trang điểm xong, công việc tiến hành được tiến hành khí thế rầm rộ.

Lần này chủ đề của bộ sưu tập quần áo Nhậm San San đưa ra là “Sắc màu trái cây”, trừ việc các bộ quần áo được thiết kế in hình các loại trái cây, studio còn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều đạo cụ là trái cây càng khiến cho hình ảnh trở nên ngon miệng.

Trang điểm cho Bùi Anh cũng đặc biệt dễ thương, đuôi mắt vẽ một chút quầng đỏ, còn đính thêm một chút nhũ, tràn đầy hơi thở thiếu nữ.

Lần này quần áo được đăng bán cũng không nhiều lắm, cho nên công việc chụp hình cũng rất nhanh, đã tiến hành được một nửa. Tranh thủ thời gian đổi quần áo khác, Bùi Anh vụng trộm ăn một quả dâu tây, gửi cho Tống Nam Xuyên bức hình đẹp nhất trong số các bức vừa chụp.

Anh Anh:Như thế nào, trông em rất đáng yêu phải không?

Xuyên Xuyên:Rất đáng yêu, thật là muốn cắn một cái [ t hèm ăn]

Anh Anh:[cười trộm]

Xuyên Xuyên:Hôm nay công ty hơi bận, có thể muộn một chút anh mới đi được. Bên em lúc nào xong? Anh bảo tài xế đi đón em, em về nhà anh trước, chờ anh xử lý công việc xong, sẽ về đón em đi ăn cơm tối.

Anh Anh:Vâng, bên em chắc khoảng bốn giờ là kết thúc.

Xuyên Xuyên:Ừ, anh sẽ bảo tài xế đến trước giờ đó.

Xuyên Xuyên:Yêu em [hôn gió]

“Bùi Anh, cậu ở đó cười ngốc ngốc cái gì vậy? Thay một bộ quần áo cũng phải chọc ghẹo nhau mấy câu phải không?” Nhậm San San trừng mắt nhìn Bùi Anh, mùi vị đáng ghét của tình yêu phát tán trong không khí hết rồi!

Bùi Anh bĩu môi rồi cất điện thoại di động vào trong túi xách, đổi bộ quần áo khác rồi đi ra tiếp tục chụp hình.

Lúc chụp xong toàn bộ quần áo mới ba rưỡi. Tài xế của Tống Nam Xuyên đã chờ cô ở bên ngoài, Bùi Anh thay lại quần áo của mình, đồ trang sức cũng lười tháo, ngồi luôn lên xe của Tống Nam Xuyên đi về.

Nhậm San San ngồi trước cửa sổ thủy tinh, nhìn cô lên chiếc xe Maybach kia, nghiêm túc cảm thấy đây là thời điểm nên đi cua một anh chàng giám đốc.

Sau khi tài xế của Tống Nam Xuyên đưa Bùi Anh trở về nhà của Tống Nam Xuyên, thì quay trở về công ty. Nhà của Tống Nam Xuyên gồm có hai khóa, một là khóa mật mã cửa sắt bên ngoài, cái còn lại là cửa phòng được khóa bằng vân tay.

Bùi Anh bảo tài xế dừng xe ở ngoài, sau đó cô mở cửa sắt, tự mình đi qua vườn hoa vào trong. Garage để xe cùng với ngôi nhà ba tầng mang phong cách phương Tây hiện đại này nằm chung một chỗ, mặc dù Bùi Anh chưa bao giờ thấy Tống Nam Xuyên tự mình lái xe nhưng trong ga-ra để xe của anh ngoại trừ chiếc Maybach kia còn có một chiếc Lamborghini cùng Porsche.

Bùi Anh ấn dấu vân tay của mình, sau đó mở cửa đi vào.

Bây giờ mới hơn bốn giờ một chút, cô không biết lúc nào Tống Nam Xuyên mới về nên lấy điện thoại nghịch chơi. Lúc năm giờ, Bùi Anh thấy hơi đói, bởi vì buổi chiều chụp hình nên buổi trưa cô cũng chưa ăn cái gì.

Ngược lại trong tủ lạnh nhà Tống Nam Xuyên có rất nhiều đồ ăn, Bùi Anh nhìn một hồi, vẫn quay trở lại phòng khách, lấy một túi bún ốc ăn liền trong túi xách của mình đi nấu.

Cái này là cô lấy từ chỗ của Nhậm San San về, cô nàng cực kì thích ăn cái này. Ban đầu Bùi Anh không thích, bởi vì mùi vị măng chua cô không chịu nổi, nhưng mà sau đó cô nhìn thấy Nhậm San San mỗi lần ăn đều ngon miệng như vậy, cô không nhịn được nếm thử một miếng.

Kết quả là ăn một miếng liền bị mùi vị này chinh phục

Cô vô cùng hứng khởi ở phòng ăn nấu bún, sau khi nấu xong lấy một bát to, múc đầy một bát.

Cô nghĩ chắc Tống Nam Xuyên phải làm đến bảy tám giờ, bây giờ ăn một bát bún, chờ lát nữa vẫn có thể giả bộ như chưa có gì xảy ra, cùng anh đi ra ngoài ăn tối.

Đây là hứng thú thất thường!

Không ngờ rằng cô mới ăn được nửa bát bún măng, Tống Nam Xuyên đã trở về. Bùi Anh nuốt xuống miệng bún, nghiêng đầu nhìn Tống Nam Xuyên từ bên ngoài đi vào.

Tống Nam Xuyên vừa vào nhà đã gửi thấy mùi bị gay mũi, thật là… khó có thể tưởng tượng. Anh nhíu lông mày, đi nhanh đến phòng khách, thấy Bùi Anh đang ngồi một chỗ.

“Bùi Tú Quyên, em ở nhà anh đã làm cái gì vậy!” Anh thật là muốn tẩy sạch cái mùi trên người cô.

Bùi Tú Quyên vô tội chớp chớp với anh: “Em chỉ nấu một bát bún mà.”

Lông mày Tống Nam Xuyên chau lại: “Bún gì mà mùi khó ngửi như vậy? Thế mà em vẫn ăn được à?”

“Bún măng ạ, mặc dù mùi vị hơi khó ngửi nhưng mà ăn rất ngon!” Bùi Anh cầm bát đứng lên, cầm bát đưa qua đưa lại trước mặt Tống Nam Xuyên: “Anh có muốn ăn thử một miếng không?”

“Không.” Tống Nam Xuyên vô thức lùi về sau một bước: “Em có thể vào nhà vệ sinh ăn được không?”

Bùi Anh: “…”

Được rồi, mặc dù lần đầu tiên cô thấy Nhậm San San ăn cũng có phản ứng như thế này, nhưng mà anh bảo cô đi nhà vệ sinh ăn thì cũng quá tàn nhẫn phải không?

Lúc cô vẫn đang sững sờ, Tống Nam Xuyên đã mở hết các cửa sổ ở phòng khách ra, Bùi Anh không nhịn được cười mấy tiếng, ngồi xuống tiếp ăn: “Anh cũng quá phiền phức rồi, bún măng còn thơm hơn đậu hũ thối rất nhiều rồi đó.”

“Em còn muốn ăn đậu hủ thối ở nhà anh?” Tống Nam Xuyên chau mày nhìn cô, quan ánh mắt của anh, Bùi Anh thấy được sự sụp đổ trong lòng anh.

Bỗng nhiên trong lòng cô nổi lên ác ý trêu trọc anh, cô lấy khăn lau miệng, đi lên ôm eo Tống Nam Xuyên: “Xuyên Xuyên…”

Cô kêu lên như con mèo nhỏ muốn làm nũng vậy, làm cho lông mày Tống Nam Xuyên cũng dựng lên: “Em đừng gọi anh như vậy.”

Bùi Anh không chịu bỏ qua, dây dưa quấn lấy anh: “Xuyên Xuyên, lại đây em hôn một cái nào…”

Tống Nam Xuyên: “…”

Nhìn thấy khóe miệng anh mím chặt lại, Bùi Anh không thể nào nén được cười: “Xuyên Xuyên, không phải lúc nãy anh còn nói muốn cắn em ư?”

Cô vừa nói vừa muốn đi lên hôn Tống Nam Xuyên, anh nghiêng đầu tránh được nụ hôn bất ngờ kia của cô: “Em đùa đủ chưa?”

Đôi mắt to của Bùi Anh chớp chớp hai cái: “Tổng giám đốc sao lại nói chuyện như vậy chứ?”

Tống Nam Xuyên cảm thấy buồn cười: “Thế Tổng giám đốc phải nói chuyện như thế nào?”

Bùi Anh ho khan một tiếng, ánh mắt rất nhanh trở nên nghiêm túc, lông mày nhíu lại có chút ý tứ cảnh cáo “Em gái, em đây là đang đùa với lửa đấy.”

Tống Nam Xuyên: “…”

Nét mặt thay đổi nhanh như vậy, có phải anh nên khen cô một câu diễn xuất xuất sắc hay không?

Anh nhìn người trước mặt, trên mặt cô vẫn còn lớp trang điểm khi chụp hình, tràn đầy hơi thở thiếu nữ, màu đỏ nơi đuôi mắt hệt như quả dâu tây rất ngon miệng.

Anh cười khẽ, học theo dáng vẻ của cô: “Em gái, ưm đây là đang đùa với lửa đấy.”

Bùi Anh đang muốn khen anh học thật nhanh, đã bị nụ hôn của anh chặn đôi môi lại. Cho đến khi bị Tống Nam Xuyên đè cả người lên ghế sô pha cô mới cảm thấy…hình như cô đang đùa với lửa thật.

“Anh, bây giờ anh không chê em nữa hả…?”

Bùi Anh cố gắng tự cứu mình, Tống Nam Xuyên giữa chặt hai tay đang làm loạn của cô, nhìn cô cười cười: “Anh phát hiện nếm trong miệng của em thì mùi vị cũng không đến nỗi nào.”

Bùi Anh: “…”

Sau khi ăn Bùi Anh sạch sành sanh, Tống Nam Xuyên ôm cô thở hổn hển: “Em còn muốn ăn cơm tối nữa không?”

“Có…” Bùi Anh ỉu xìu trả lời anh: “Buổi trưa em không có ăn gì, vừa nãy bát bún kia mới ăn được một nửa…”

Tại sao cô lại đáng thương như vậy…

Tống Nam Xuyên cười một tiếng, hôn lên vành tai cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta thay quần áo khác rồi đi ăn cơm?”

“Em không muốn ra ngoài ăn, cũng không muốn động đậy…”

“Vậy anh gọi người đưa bữa tối tới?”

” Vâng…”

Tống Nam Xuyên ôm cô lên phòng, để cho cô tắm, còn mình thì đi xuống thu dọn lại hiện trường. Sau khi thu dọn xong chỗ sô pha với bát bún măng, Tống Nam Xuyên gọi điện thoại cho nhà hàng, rồi cũng đi tắm.

Bữa tối được người ta đưa tới rất nhanh, lúc Tống Nam Xuyên tắm xong đi ra, vừa đúng chuông cửa vang lên. Anh mở cửa cho bọn họ, nhân viên đưa đồ ăn xách một hộp đựng thức ăn đi vào.

Tống Nam Xuyên không cần anh ta bày đồ ăn, anh nhận lấy hộp đồ ăn rồi bảo anh ta về. Tự mình bày ra từng món đồ ăn xong, Tống Nam Xuyên đang muốn lên phòng gọi Bùi Anh xuống ăn, đã thấy cô đang đi tới.

“Đúng lúc quá.” Tống Nam Xuyên nhìn cô cười: “Em ngửi được mùi thức ăn nên tự mình xuống phải không?”

Bùi Anh nhăn nhăn mũi: “Bún măng của em đâu?”

“Anh đổ đi rồi.” Tống Nam Xuyên nói hết sức thản nhiên.

“Tại sao anh đổ của em đi!”

“Nếu không thì làm thế nào? Em định ăn tiếp à? Nó đã nguội hết rồi.”

Bùi Anh cụt hứng ngồi vào bàn nhìn anh: “Chắc chắn sau này anh sẽ hối hận, nếu anh đã ăn thì nhất định sẽ yêu thích mùi vị của bún măng đó.”

Lông mày Tống Nam Xuyên khẽ chau lại: “Anh sẽ không ăn thử.” Ngửi cái mùi kia anh thấy đã quá đủ rồi.

Cơm nước xong xuôi, Tống Nam Xuyên lại kêu người của nhà hàng đến lấy đồ về, còn anh thì kéo Bùi Anh vào phòng khách ngồi xem đĩa Bluray.

(CN: Đĩa Bluray: DVD thế hệ mới cung cấp hình ảnh full HD)

Bây giờ đối với Bùi Anh, đĩa Bluray đã trở thành bóng ma trong lòng cô, không biết có phải vì hai người vừa mới quan hệ xong hay không,mà lần này Tống Nam Xuyên lại hết sức biết điều, yên lặng cùng cô xem hết bộ phim.

Lúc trên màn hình bất đầu chiếu danh sách diễn viên với nhân viên đoàn làm phim, Tống Nam Xuyên kéo người cô qua ôm thật chặt, cúi đầu hôn lên môi cô: “Mấy hôm nữa anh phải ra nước ngoài một chuyến.”

“Ra nước ngoài?” Bùi Anh ngẩn người: “Đi đâu vậy ạ?”

“New York, công ty có chút việc anh phải tự mình giải quyết.”

“Vâng…” Bùi Anh nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Tống Nam Xuyên ôm cô, trong mắt có chút không nỡ xa cô: “Làm xong việc thì anh sẽ về, nhiều nhất là một tuần.”

” Vâng.”

“Nếu không thì em đi cùng anh?”

“… Em còn phải quay MV nữa.”

“Cho nên anh mới không muốn em đi làm.” Tống Nam Xuyên có vẻ không vừa lòng, cắn nhẹ môi cô: ” Chờ anh trở về.”

Hết chương 21
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.