“Lục Niên, em không phải là con búp bê dễ vỡ, anh về thẳng nhà đi, em tự mình bắt xe về” .
Lục Niên không cho cô cơ hội cự tuyệt liền dứt khoát cúp điện thoại. Kha Nguyệt nhìn màn hình tối đen, trái tim như bao phủ một lớp mật ong đầy hạnh phúc, từ từ đi tới ghế đá công cộng bên ngoài bệnh viện. Nếu Lục Niên tới đón cô thì cô cũng không cần vội vàng.
Kha Nguyệt buồn chán ngồi trên ghế, lâu lâu lại xoa bụng mình, trong đầu không ngừng hình dung tiểu sinh mệnh sẽ như thế nào, sẽ xinh xắn như Bảo Bảo, sau khi lớn lên cũng là sát thủ tình trường?
Kha Nguyệt nhìn theo những đứa trẻ nhỏ đang đứng trước quần đăng kí, Kha Nguyệt không kiềm được liếc nhìn vài lần, trong đôi mắt là luồng sáng Tiểu Nguyệt hòa mơ màng, cô thu hồi ánh nhìn nghiêng mặt thì thấy Cố Minh Triệt từ xa đi tới.
oOo
Lục Niên cẩn thận đặt hai chân cô xuống đất, giúp cô chỉnh lại giày, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đầy ắp sự che chở, hai mắt đen láy tha thiết nhìn cô, cười nhę.
Kha Nguyệt không đứng dậy ngay, bên môi nở nụ cười tự nhiên, lấy khăn tay từ trong túi ra, cúi người dịu dàng lau sạch vết mồ hôi trên trán anh. Ánh mắt di chuyển, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt chăm chú của anh, môi cong lên, thu khăn lại, hài lòng nói:
“Được rồi” Kha Nguyệt cười tủm tỉm muốn đứng dậy, cả
+
1
người liền bị một bàn tay to giữ lại, giữa răng và môi là một mùi hương mát mẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mong-the-gioi-nay-diu-dang-voi-anh/1112770/chuong-267.html