Tần Nhi Ngọc tức giận, ngực phập phồng lên xuống, tóc ngắn rối cả lên, chân mang giày cao gót có vẻ không vững nhưng vẫn cố gắng bước đi, không hề làm giảm đi sự tự tin kiêu ngạo bên trong, hăng hái đi tới bên Lục Niên. “Em cũng đến đây sao?” Tần Nhi Ngọc giận đến sùi bọt mép,Tống Giai Đông cười vô tâm vô phế, vẻ mặt lạnh lẽo khi giằng co với Lục Niên biến mất như không khí khi nhìn thấy Tần Nhi Ngọc tức giận. Yêu một người có rất nhiều cách, một nói thẳng hai là im lặng bảo vệ, còn Tống Giai Đông lựa chọn cách thứ ba, vì người con gái mình yêu đi đến đoạt lấy người đàn ông cô gái đó yêu. “Tống Giai Đông, anh mau rời khỏi đây cho tôi, ngay lập tức, theo tôi về Bắc Kinh”. Kha Nguyệt nhìn thấy rõ được sự tức giận và khó chịu trên gương mặt Tần Nhi Ngọc, Tống Giai Đông hôm nay tới là thay cố xả giận. Nhưng kiêu ngạo như vậy làm sao làm ra chuyện này, Tống Giai Đông đến gây khó khăn cho Lục Niên chỉ khiến cô càng thêm xấu hổ, không thể ngẩng mặt lên trước mọi người. “Đây là vé máy bay một tiếng nữa sẽ khởi hành, nếu như anh còn coi tôi là bạn thì xin hãy rời khỏi đây ngay lập tức” . Tần Nhi Ngọc cầm trên tay vé máy bay, cô nhìn Tống Giai Đông rất kiên cường và vô tình. Lúc nãy, Kha Nguyệt cảm thấy có chút đồng cảm với Tống Giai Đông, anh ta và Tần Nhi Ngọc đều cố chấp, yêu người không yêu mình. Tống Giai Đông nhìn thẳng vào vẻ mặt tức giận của Tần Nhi Ngọc, nụ cười trên gương mặt càng lúc càng sâu, ánh mắt nham hiểm lướt qua những người liên can, cuối cùng bình thản nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Niên, hừ nhẹ: “Anh chỉ là tới chúc mừng chiến hữu cũ kết hôn, được chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của họ thôi mà!” “Tống Giai Đông” Tần Nhi Ngọc cố kiềm cơn giận, nhưng Tống Giai Đông không hề có dự định bỏ đi, nụ cười tà mị, lông mày rậm nhướng lên, thở dài não nề: “Anh tính tới xem người con gái khiến Lục Niên động tâm si tình, nhưng xem ra cũng chỉ thường thôi”. Tống Giai Đông chậm rãi đem chai Vodka để bên cạnh bàn để lại vào trong hộp, khinh thường nhìn Lục Niên, đắc ý nói:“Tiểu Thu, vé phi cơ đưa cho anh, tối hôm qua anh rời khỏi quân đội mà lại quên xin phép” Chai Vodka cuối cùng trong tay Tống Giai Đông rơi xuống nhưng không rơi vào hộp. Một bàn tay to trắng khớp xương hiện rõ nhẹ nhàng để lấy đáy bình, bên trong sảnh ngoại trừ giọng nói giễu cợt của Tống Giai Đông, còn có giọng nói lạnh lẽo của Lục Niên. “Tôi có yêu vợ mình hay không, vậy thì mời Tống tiên sinh mở to mắt ra nhìn cho rõ ràng” Lời nói khí phách, khiến Kha Nguyệt đang bàng hoàn liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng người cao ngất của Lục Niên, trong tay còn có chai Vodka chưa mở. “Vậy sao? Tôi đây xin mỏi mắt mong chờ!” Tống Giai Đông ngồi lại, nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên cười cợt, không để ý đến cơn giận của Tần Nhi Ngọc chỉ chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Lục Niên. Nhân viên phục vụ cầm dùng cụ mở chai không mất mấy phút liền mở được nắp, đưa chai Vodka trả vào tay Lục Niên. Kha Nguyệt không biết bản thân cô làm sao lại tới được bên cạnh Lục Niên. Khi Lục Niên dùng hành động để chứng minh tình cảm anh dành cho cô, không quan tâm đến sức khỏe chấp nhận uống rượu, niềm phẫn nộ từ trong cơ thể có gào thét, phá tan lý trí. Cô giận vì Lục Niên không biết lo cho sức khỏe mình, cũng vì Tống Giai Đông từng bước chèn ép, cũng giận bản thân vì mang lại phiền phức cho Lục Niên!] Chẳng lẽ trong mắt tất cả mọi người, cô lại Tiểu Nguyệt nhược không có chỗ dựa như thế? Từng người bên cạnh Lục Niên đều xuất hiện cản trở con đường hôn nhân của cô và Lục Niên. Chương Nghi Minh và An Viễn Nam cũng có kéo cô, nhưng một khi lòng cô đã quyết thì không chút do dự hất tay Chương Nghi Minh ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]