Vẻ mặt Tô Đan Đan căng thẳng, vỗ nhẹ lên cánh tay Cố Tử Hi, nhẹ giọng trách cứ:“Hôm nay là ngày lành, đừng nhắc đến chết chóc, như vậy rất xui” . Cố Tử Hi hiểu ý le lưỡi, ngại ngùng gãi gãi trán, nhìn Kha Nguyệt cười không tim không phổi nói: Nguyệt , đừng tưởng thật nhé, mình chỉ là lỡ miệng nói” Kha Nguyệt biết tính Cố Tử Hi tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, không phải loại thiên kim đại tiểu thư hất hàm vênh mặt kiêu ngạo. Chính vì thế lúc học đại học hai người mới trở thành bạn tốt. “Không sao, mình cũng không để ý”. Kha Nguyệt vừa cười vừa nói, bên trong phòng chợt vang lên tiếng kêu vui mừng ồn ào của Tô Đan Đan:“Trời ạ... mình... mình thấy... người đó...” Kha Nguyệt cùng Cố Tử Hi nhìn nhau, rồi ngó ra ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống lầu dưới, bên tai là giọng nói kích động của Tô Đan Đan: “Thật là đẹp, thật là đẹp quá” Lông mày Kha Nguyệt nhăn lại, hướng theo mắt Tô Đan Đan nhìn chiếc xe thể thao màu xanh ngọc vừa đỗ lại trước khách sạn. Bên cạnh xe, một người đàn ông cao ráo, dáng người tao nhã như người mẫu từ trong tạp chí bước ra.Anh ta mặc bộ đồ tây màu đen, áo sơ mi trắng, nơi áo tay áo xắn lên để lộ lớp áo sơ mi trắng. Dưới ánh mặt trời, chiếc cúc màu bạc lóe sáng lấp lánh như tuyên bố với cả thế giới thân phận của anh ta. Kha Nguyệt chưa kịp nhìn thấy diện mạo của anh ta thì từ cửa khách sạn một người bước ra, không phải ai khác là Lục Niên mặc bộ lễ phục màu trắng, hai người đứng kế bên nhau như một bức tranh thu hút vô số ánh mắt, khiến bất cứ ai cũng không thể rời mắt đi. Chẳng lẽ đây chính là chú Út đẹp trai trong truyền thuyết sao? Kha Nguyệt khẽ giật mình, cô hiểu tại sao Lục Niên lại thay đổi chứ không mặc bộ lễ phục màu đen là có chủ ý cả. Cô bật cười một tiếng, lúc nhìn tiếp thì đã không còn bóng người nào ở cửa. Nhưng Kha Nguyệt cũng nhìn thấy, từ trong xe thể thao một cô gái bước ra, chưa kịp quan sát kỹ thì đã bị Tô Đan Đan và Cố Tử Hi kéo đến bên giường, bắt đầu bức cung. “Tiểu Nguyệt, cậu coi mình độc thân lâu như vậy có phải nên đi tìm đối tượng không?” Tô Đan Đan súc tích giải thích xong thì Cố Tử Hi. liền nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Kha Nguyệt, cười híp mắt, thương lượng nói: Nguyệt , vừa rồi mình cũng nhìn thấy Lục Niên, hai người họ có phải là người thân không, mà cũng thật giống nhau. Nếu vậy cậu có thể nhờ Lục Niên giới thiệu chút không?” Lúc nãy Kha Nguyệt thấy cô bạn gái bước từ trong xe nên có tính nói anh chàng đẹp trai đã có chủ,. Lúc này cửa phòng bị đẩy vào, bên giường ba người tò mò quay đầu lại người, hai người đàn ông lần lượt bước vào, một người chính là Lục Niên. Kha Nguyệt luôn nghĩ khó có thể tìm được người đàn ông thứ hai so sánh được với Lục Niên trên thế gian này. Nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông anh tuấn sau lưng Lục Niên, cô cảm giác mông lung lơ lửng trên mây, trong đầu như có luồng sáng ôn hòa lướt qua, rõ ràng muốn nhắc cô đưa tay bắt lấy luồng sáng đó. Một bàn tay ấm áp giữ lấy vai cô, Kha Nguyệt ngẩng đầu thì thấy đường cong hoàn mỹ nơi cằm của Lục Niên, trên môi nở nụ cười hạnh phúc. Kha Nguyệt cũng mỉm cười, đứng dậy, nhẹ nhàng vòng lấy cánh tay Lục Niên. Từ sau khi cô đặt Lục Niên vào trái tim, trong trái tim cô đã không còn chỗ trống cho bất cứ ai, đối với chú út Lục Niên, cô chỉ là đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp. “Chú út, đây là Tiểu Nguyệt, vợ của cháu”. Nói không lo lắng là giả, Kha Nguyệt nở nụ cười thân thiện, ánh mắt khiêm nhường hướng về Lục Nghiêm Đình:“ Chú Út” Bên trong phòng, hai phù dâu đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]