Kha Nguyệt tự nhiên biết Tô Đan Đan bảo cô cẩn thận cái gì, gần đây cô trốn tránh, các tờ báo không tìm ra tin tức gì của cô thì không có nghĩa đám chó săn đã ngủ đông, bất cứ khi nào cũng sẵn sàng đem tin tức của cô công bố ra ngoài.
“Mình biết
Sau khi tạm biệt Tô Đan Đan, Kha Nguyệt liền đeo kính, nhàm chán đi thong thả ra đại sảnh, ngồi xuống ghế số pha dành cho khách cầm lấy quyển tạp chí tùy ý mở
xem.
2
+
1
Trước mặt đột nhiên xuất hiện đôi giày da màu đen, Kha Nguyệt mở to mắt, mỉm cười dễ hiểu, ngẩng đầu nhìn người đi tới không phải là Lục Niên, nụ cười cứng
đơ sau đó là vẻ lãnh đạm.
Cô cũng nhận ra Cố Minh Triệt kiếm cô thì chẳng có gì tốt, chẳng lẽ lại cảnh cáo cô không nên quá đáng? Kha Nguyệt trào phúng cười một tiếng, mặc kệ Cố Minh Triệt, đem tạp chí để lên bàn đứng dậy bỏ đi, cô sẽ không vì một người nhàm chán mà lãng phí thời gian của mình.
“Kha Nguyệt, có nên dùng những hành động ngay thơ của mình lại, nếu không cuối cùng người bị thương sẽ là cô”
Giọng nói lạnh thấp nghiêm túc cảnh cáo cô, Kha Nguyệt cười lạnh đáp lại, nghênh đón đôi mắt sâu không thấy đáy của Cố Minh Triệt, nhìn thấy trong đó hình ảnh cô sững sốt nhưng sau đó khôi phục vẻ kiêu ngạo.
“Ngây thơ? Tôi không hiểu Cố tổng đang nói gì, đối với những lời khuyên vô nghĩa của Cố tổng rất khó để lọt vào tai”.
Vẻ mặt Kha Nguyệt khinh khỉnh, mỉa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mong-the-gioi-nay-diu-dang-voi-anh/1112705/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.