Chương trước
Chương sau

Đôi môi đỏ của Bảo Bảo đang cười toe toét bỗng nhiên khép chặt, hai mắt từ từ phủ màn sương, đem cục bột giơ cao, bất mãn nói: “Bảo Bảo muốn làm thỏ con, không phải đầu heo”
Cô gái xinh đẹp lại dịu giọng dỗ dành:“Là mắt mẹ không tốt nhìn lầm rồi, con thỏ của Bảo Bảo làm rất đẹp.”
Trái tim Lục Niên run lên, rút tay khỏi túi quần, đem bộ tẩy trang cởi ra để lên ghế dựa, ngón tay thon dài mở nút áo sơ mi kéo ống tay áo lên.
“Em đang làm gì vậy?”
Giọng nam quanh quẩn bên tai, Kha Nguyệt hơi chút quay đầu lại liền thấy Lục Niên đang cuốn ống tay áo. Đứng bên kia Bảo Bảo là gương mặt tuấn nhã, vẻ dịu dàng yêu thương mà Kha Nguyệt đã quen, nó dành cho cô và Bảo Bảo.
“Ba ba, Bảo Bảo và mẹ làm bánh bao động vật a!”
Lục Niên bước tới Kha Nguyệt hơi có vẻ ngượng ngùng, cúi đầu hai mắt Bảo Bảo hướng về anh làm nũng, gương mặt mịn màn nhỏ nhắn mong chờ.
“Phải, Bảo Bảo của cha rất giỏi, nếu có thể nặn được một đứa em trai thì càng giỏi”
Bảo Bảo vừa nghe Lục Niên đề nghị, hai mắt lóe sáng như sao, cơ thể nhỏ quay sang Kha Nguyệt, hưng phấn nói:“Mẹ, Bảo Bảo muốn nặn em trai
Kha Nguyệt liếc mắt nhìn sang thấy Lục Niên đang đùa giỡn với bột mì, anh đầu nhìn cô, gương mặt tuấn tú nở nụ cười thản nhiên, ôn văn nhĩ nhàng, dịu dàng lễ độ, hồn nhiên như không biết mình vừa nói gì.
Gương mặt Kha Nguyệt như bị thiêu, bối rối ho khan. Khom lưng lau đi bột trên mặt Bảo Bảo, dịu dàng nói:“Cha gạt con đó Bảo Bảo, em trai không thể nặn là ra được.”
“Ai nói Bảo Bảo không thể nặn ra nào?”. Lúc Bảo Bảo cúi đầu thất vọng thì giọng nói bình thản lại vang lên trong bếp, giọng nam thanh Nguyệt ân đầy sức hấp dẫn mang theo vẻ tự tin tuyệt đối khiến người ta bội phục.
“Bảo Bảo đi qua chỗ bà nội đi, để ba và mẹ ở đây giúp Bảo Bảo nặn, nặn đẹp rồi sẽ cho Bảo Bảo được không?”
Lục Niên năng nổ dụ dỗ Bảo Bảo, người bạn nhỏ hoàn toàn tin tưởng liền quay đầu bỏ chạy, hai chân đặt xuống khỏi khế, chạy ra ngoài, không quên quay lại nhắc. “Lát nữa con sẽ tới bắt em trai a!”
“Lục Niên, sao anh có thể lừa gạt trẻ con như thế, lát nữa lấy đâu ra một đứa em trai chứ?”
Đáp lại sự bất mãn của cô, là lồng ngực đầy mùi thơm bạc hà mát mẻ của Lục Niên, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô vòng trước ngực, cằm dưới tựa vào vai cô, dịu giọng thì thầm: “Chỉ cần chúng ta cố gắng, trong tương lai có thể giúp Bảo Bảo có thêm em trai”
Cảm giác nhồn nhột khiến cô co Cổ lại, thân thể khẽ run lên, thế nhưng anh vẫn không hề buông cô ràng, đôi bàn tay gầy gò phủ lên đầu ngón tay cô, giúp cô làm bột mình.
Lồng ngực Lục Niên không hề có nhiệt độ như những người đàn ông khác mà mang theo mùi hương bạc hà thanh khiết. Sau này lại trở thành thói quen khiến cô không bỏ được, mỗi một ngày đều bồn chồn vì không nhìn thấy anh
“Bà xã, chúng ta sinh một tiểu Bảo Bảo đi.”
Âm thanh nhỏ nhẹ của Lục Niên khiến cho lòng Kha Nguyệt chậm lại, cô còn nghĩ Lục Niên cũng như cô, không hi vọng có con sớm, thì ra là, lúc sáng nói vậy với bà Lục cũng chỉ là thay cô giải vây.
Anh vì cô suy nghĩ quá nhiều, cô chỉ lo cho bản thân, trong cuộc hôn nhân của hai người, cô vĩnh viễn không thể hi sinh nhiều bằng anh.
Lông mi cụp xuống, trong đôi mắt hiện lên chút u ám, trong lòng Kha Nguyệt vừa xấu hổ vừa khổ sở.
Cô vẫn chỉ trích Cố Minh Triệt đối với cô có mắt không trồng, vậy còn cô chẳng lẽ trực tiếp nói thẳng với Lục Niên.
"Nếu– cũng không sao, dù sao còn trẻ."
Giọng nói an ủi của Lục Niên vang lên bên tai, khiến cho cô cảm thấy rất áy náy và tự trách, trong lòng lo lắng muốn giải thích thái độ của bản thân, bàn tay vội vàng giữ lấy đôi bàn tay anh chuẩn bị rút đi: “Em không phải không muốn sinh, chỉ là sợ đau.”
Phía trên là giọng cười của Lục Niên, Kha Nguyệt cúi đầu, hai gò má như phủ son, đỏ bừng lên thẹn thùng.
Một bàn tay khẽ xoa lấy chiếc cằm thon nhỏ của cô, sau đó xoay đầu cô lại khiến cô nhìn vào đôi mắt nghiêm túc dịu dàng của anh, cánh môi mỏng tạo độ cong vui vẻ: “Đến lúc đó tiêm ít thuốc giảm đau là được”
Lúc để ý tới ánh mắt bỡn cợt của anh Kha Nguyệt liền sửng sốt, rõ ràng Lục Niên đang trêu đùa cô, cô ngượng ngùng giận dỗi, bàn tay nhỏ bé đánh nhẹ mặt Lục Niên, trên gương mặt lại in hình dấu tay trắng như tuyết.
Kha Nguyệt bật cười, hàng lông mày kẻ đen nhìn kiệt tác của mình mà đắc ý, khiêu khích nghênh đón ánh mắt thâm thúy của Lục Niên.
Dưới ánh nắng chiều, cô gái cười đắc ý, trong lòng bàn tay đầy bột mì, lúm đồng tiền rực rỡ dưới nắng, nhìn cô trước mắt trong lòng người đàn ông lại gần sóng.
Hai mắt Lục Niên cụp xuống, lông mi như cánh ve
run lên, ánh mắt liếc qua kiệt tác của ai đó, nụ cười trong mắt càng sâu, gương mặt anh tuấn trong thoáng chốc kề sát gương mặt đầy nụ cười của cô. Khi đôi môi mỏng chỉ còn cách đôi môi cô mấy milimet thì cô quay đầu đi, ngón tay trắng như tuyết chạm vào môi anh.
Bên trong phòng bếp là tiếng cười của người con gái, Lục Niên bất đắc dĩ nhìn bản thân chịu thiệt, trên môi là nụ cười dung túng Kha Nguyệt.
Bàn tay to lớn cầm lấy ngón tay cô quậy phá, đôi môi mỏng hơi hé mở, không để ý đến cô đang cười, gương mặt lại lộ vẻ xấu xa, hàng mi dài giương lên, cười nói: “Bà xã, em đang nặn con của chúng ta sao?”
Kha Nguyệt mắc cỡ đỏ mặt, ngón tay thoát khỏi sự kiểm soát của Lục Niên, rời khỏi đôi môi ấm áp của anh, cô liếc nhìn Lục Niên tựa như đang xem kịch vui, cười xấu xa nói: “Anh không phải nói sẽ nặn sao? Bột mì đây này, nặn cho em xem đi Lục đại thị trưởng?”
Lục Niên mỉm cười đôi mắt đảo qua mấy cục bột, sau đó lại nhìn gương mặt kiều my của Kha Nguyệt, suy nghĩ trầm xuống, hàng lông mày thu lại, thở dài nói: “Công việc này hình như một mình anh làm không được.”
“Đừng nghĩ em sẽ giúp anh, em...”
Hai mắt Kha Nguyệt trợn to, trong đôi mắt nâu là hình ảnh của một gương mặt tuấn nhã hoàn mỹ, cảm giác mềm mại chạm vào môi, tim Kha Nguyệt từ từ đập nhanh, trong lồng ngực không ngừng dâng lên vị ngọt ngào.
Từ từ nhắm mắt lại, bàn tay dính đầy bột mì của cô
ôm lấy thắt lưng anh, như có như không đáp lại nụ hôn thâm tình.
Cửa phòng bếp, một chiếc đầu đen lặng lẽ rút lui, gương mặt bụ bẫm nở nụ cười hiểu ra, thì ra muốn nặn em trai ba và mẹ phải hôn nhau!
Bữa ăn tối ở Lục gia diễn ra ấm áp, đầy tiếng cười, Lục Trạch Khải vẫn ngồi đầu tiên, bà Lục ôm Bảo Bảo ngồi bên phải, còn Kha Nguyệt và Lục Niên ngồi ở bên trái.
“Mẹ đã xem qua rồi, ngày 12 tháng sau là ngày lành, các con chuẩn bị một chút, tổ chức hôn lễ vào ngày đó
đi."
BÀ Lục vừa chăm sóc Bảo Bảo ăn cơm, vừa nói với hai người đối diện, dịu dàng hỏi, cuối cùng không quên hỏi ý kiến Lục Trạch Khải: “Cha, cha cảm thấy thế nào? Nếu nhanh quá có thể dời lại.”
Lục Trạch Khải gắp thức ăn vào chén, hai mắt trừng lạnh nhìn Lục Niên ăn cơm, hừ nhẹ nói: “Không dời, dời xuống đến lúc đó có thai mà mặc áo cưới còn thành bộ dạng gì nữa” .
Bà Lục gật đầu đồng ý, nhìn Kha Nguyệt và Lục Niên ra lệnh:“Cứ quyết định vậy đi, chụp ảnh cưới, phát thiệp mừng, thông báo với bạn bè nên làm, thời gian gần tới rồi làm gấp một chút.”
Kha Nguyệt suy nghĩ một lát, ngày 12 tháng sau, còn khoảng nửa tháng, nhớ lại ngày hôm đó Lục lão gia nói sẽ mời thiếu tướng trong quân khu Kha Nguyệt lại khẩn trương, chỉ hi vọng hôn lễ sẽ không trở thành một cuộc hội nghị quân sự
Lục Niên đối với sự an bài của bà Lục không hề dị nghị một câu, trên gương mặt nho nhã nở nụ cười nhạt, bàn tay với những khớp xương rõ ràng cầm lấy tay Kha Nguyệt, ánh mắt dịu dàng nhìn Kha Nguyệt: “Bà xã, em thích tổ chức hôn lễ theo kiểu phương tây hay Trung Quốc?”
Lục Niên ở đâu cũng thể hiện được tác phong nhanh nhẹn, tựa hồ chỉ muốn cô vui vẻ, anh muốn bất cứ thứ gì cũng làm cô hài lòng, chỉ cần thế đã khiến người ta trầm luân, Kha Nguyệt khẽ mỉm cười, nắm lấy tay anh: “Đừng phô trương quá, tùy ý mà làm thôi.”
Anh hiểu ý gật đầu giữ chặt tay cô, Kha Nguyệt trong lòng cũng hiểu, hôn lễ Lục Niên mang đến cho cô tuyệt đối không thể tùy ý, ngược lại còn là khó quên.
“Ai làm bánh đầu heo thế này, vị không tệ.”
Trên bàn ăn yên ắng là giọng nói nghiêm khắc của Lục Trạch Khải mang theo ý tán thưởng, Kha Nguyệt tò mò quay đầu lại, chỉ thấy trên đũa Lục Trạch Khải là chiếc bánh bao.
Bánh bao đó... .
Kha Nguyệt quay đầu nhìn sang đối diện, đập vào mắt là biểu tình đáng thương của Bảo Bảo, hai đôi mắt đen nhìn chằm chằm chiếc bánh bao trên đũa Lục Trạch Khải, đôi môi dẹp ra, sợ hãi giải thích: “Thái công, đó là thỏ con, không phải đầu heo.”
Lục Trạch Khải nhai bánh bao, hai lông mày nhíu lại, nhìn nửa cái bánh bao còn lại, trên gương mặt nghiêm túc là thái độ công chính liêm minh: “Rõ ràng là bánh bao đầu heo.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.