Chương Nghi Minh cười ngượng một tiếng, hai tay xoa vào nhau bồi hồi đứng trước cửa không dám vào, nháy mắt nhìn Lục Niên rồi nghiêm chỉnh đứng trước Lục Trạch Khải, thực hiện quân lễ cúi người chào.
“Lục gia gia, hôm nay cháu tới thay ông nội cháu xin lỗi ông”
Kha Nguyệt không hiểu lời của Chương Nghi Minh, sao lại kéo ông nội Chương Nghi Minh vào? Tò mò nhìn Lục Trạch Khải, trên gương mặt nghiêm nghị của ông thoáng lên vẻ lúng túng khó chịu.
“Lục gia gia, ông cũng không phải không biết ông cháu. Lời của ông ấy nói gia gia đừng để trong lòng, nghe rồi quên đi, nếu quá coi nặng thì chỉ tự làm bản thân khó chịu?”
Chương Nghi Minh cười hì hì nói, hiển nhiên nhận thấy cơn giận trên người Lục Trạch Khải, đứng mãi ở cửa không chịu vào, nhìn thấy bàn tay Lục Trạch Khải với lấy chiếc bàn ăn liền xoay người bỏ chạy, chiếc bàn ăn nện vào cửa thì Chương Nghi Minh cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Kha Nguyệt mơ màng nhìn về phía Lục Niên, chỉ thấy người đó hé miệng cười, ngón tay thon dài xoa xoa chiếc cằm nhỏ của cô, gương mặt đầy tự tin. Nhưng khi quay đầu về trước Lục Trạch Khải thì lại không cười nữa, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc.
Lục Trạch Khải thấy ba người đều nhìn mình, nét mặt già nua cứng đờ, tức giận rống to:“Còn chưa đủ mất mặt sao?
Sau đó hai tay chắp ra sau lưng đi về phía phòng khách.
Bà Lục cau mày nhìn Kha Nguyệt và Lục Niên, khẽ thở dài rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-mong-the-gioi-nay-diu-dang-voi-anh/1112665/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.